“Không ngờ rằng mấy lão già bất tử các ông cũng đến đây đấy!”
Khi thấy những người kia, sắc mặt ông lão lưng còng lạnh xuống.
Mấy người này chẳng phải ai khác mà chính là mấy vị thủ lĩnh Độc Môn và các môn phái khác.
“Tiêu Đỉnh, cái lão già chết tiệt nhà ông dám giết đệ tử Độc Môn tôi, nay tôi phải giết chết ông!”
Ông già mặc trường bào màu đen mặt mũi tối sầm, mi tâm có một nốt ruồi đỏ thẫm trong đó hét lớn.
Ông ta bay vọt qua chỗ ông già lưng còng được gọi là Tiêu Đỉnh của nhà họ Tiêu kia.
“Tới hay lắm, đúng lúc đánh cho mấy lão già bất tử các ông ở lại đây hết!”
Tiểu Đỉnh quát to đáp lại, tiếp đòn của lão già Độc Môn kia.
“Tiêu Đỉnh, mau giao Tiên Linh Ngọc Nhũ ra đây, tôi sẽ bỏ qua cho đệ tử nhà họ Tiêu các ông!”
Môn chủ của Sát Môn cũng quát to, nhắm thẳng vào trận doanh của đệ tử nhà họ Tiêu.
“Hừ, lão già bất tử kia, chỉ dựa vào ông mà cũng mưu toan đụng vào đệ tử nhà họ Tiêu tôi à, chán sống!”
Tiêu Minh cười khẩy, trong tay ngưng tụ ra một thanh trường thương màu vàng rồi lao về phía môn chủ Sát Môn như một vị chiến thần.
Những người còn lại cũng không chần chừ, bọn họ đồng loạt tấn công vào anh Khánh.
Đối đầu với vài vị cao thủ siêu cấp khiến sắc mặt anh Khánh hơi thay đổi, anh ta biết rõ thực lực mình tới đâu.
Ngay lúc này, dưới chân anh ta bỗng mềm nhũn, mặt đất chợt xuất hiện một cái hang động lớn, anh Khánh nhảy vào cái động kia không chút do dự nào.
“Người đâu rồi?”
Mấy người lao tới tấn công nhưng lại phát hiện không thấy bóng dáng anh Khánh đâu, điều này khiến bọn họ ngơ ngác.
Bốn phía quanh đó cũng không thấy chút bóng dáng của anh Khánh, một người trong đó nói.
“Trước tiên cứ mặc kệ người nọ, giải quyết Tiêu Đỉnh trước!”
Những người còn lại không chút do dự nhắm thẳng vào Tiêu Đỉnh.
Tiêu Đỉnh vốn đang chiến đấu ngang tay với lão già đến từ Độc Môn kia, khi mấy tên kia tham chiến, áp lực của ông ta tăng lên nhiều.
Qua mấy chiêu, ông ta liên tiếp bị đánh lùi chỉ còn cách phòng thủ.
Ông ta bối rối quát to.
“Khánh, ra tay tương trợ!”
Nhưng mặc cho Tiêu Đỉnh la lối thế nào thì anh Khánh cũng chẳng ló mặt ra.
Lúc này, anh Khánh đã xuất hiện dưới một cái cồn cát cách mấy kilomet.
Dưới cồn cát ấy còn có một người đang đứng, người nọ chính là Diệp Viễn.
“Làm tốt lắm!”
“Cảm ơn chủ nhân khen ngợi!”, anh Khánh cung kính khom lưng với Diệp Viễn.
Thật ra tất cả đều là kế hoạch của Diệp Viễn.
Chuyện bắt đầu sau khi bọn Hiên Viên Dương Vũ bị truy sát.
Khi Diệp Viễn cứu Hiên Viên Dương Vũ, anh đã đoán ra bọn Hiên Viên Dương Vũ bị truy sát, chắc hẳn là người của tứ đại gia tộc tiết lộ hành tung của Hiên Viên Dương Vũ cho thế lực của các quốc gia.
Vốn dĩ trước kia người của tứ đại gia tộc ra tay phục kích anh khiến anh suýt chết.
Điều này đã khiến anh nổi lên sát tâm với người của tứ đại gia tộc.
Nhưng anh cảm thấy cứ nhẹ nhàng giết tứ đại gia tộc như vậy thì không hả giận lắm mà cũng không vui vẻ gì.
Chẳng phải tứ đại gia tộc rất thích mưu hại người khác sao, vì thế Diệp Viên bèn ăn miếng trả miếng.
Bởi vậy anh nhận anh Khánh thích thể hiện làm con rối.
Sau này anh âm thầm ra tay trong tối, đào tạo anh Khánh thành một cao thủ siêu cấp.
Hơn nữa còn thành công thu hút cao thủ siêu cấp ẩn giấu trong đội của nhà họ Tiêu và cũng là Tiêu Đỉnh.
Anh biết dựa vào tính cách của nhà họ Tiêu, khi gặp cao thủ siêu cấp như anh Khánh bọn họ chỉ có hai suy nghĩ.
Một là mời chào về phe mình, hai là giết chết.
Vì thế Diệp Viên bèn để anh Khánh quy phục nhà họ Tiêu.
Nhưng dù anh Khánh quy thuận nhà họ Tiêu thì Tiêu Đỉnh cũng không tin anh Khánh có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Vì vậy, đêm qua Diệp Viễn bèn âm thầm bày ra một trận pháp hùng mạnh cách nơi đóng quân không xa, hơn nữa còn để một ít Tiên Linh Ngọc Nhũ ở đó.
Sau đó, anh sai Hắc Lân Giao Xà quấy rối một chút, hấp dẫn mọi người tới đó.
Anh làm vậy không chỉ để Tiêu Đỉnh tin tưởng anh Khánh tuyệt đối mà cũng để hấp dẫn sự chú ý của thế lực khắp nơi và môn phái các quốc gia.
Quả nhiên, mọi người đều bị thu hút chạy tới đó.
Sau đó, Diệp Viễn và Hiên Viên Dương Vũ phối hợp với nhau diễn một vở kịch ba người.
Anh hóa thành ông lão kia, giả vờ nói công hiệu của Tiên Linh Ngọc Nhũ cho tất cả người ở đó nghe.
Hơn nữa, cuối cùng còn đưa tất cả Tiên Linh Ngọc Nhũ cho anh Khánh, đưa bản đồ đi đường cho Tiêu Minh.
Như vậy, người của các thế lực môn phái của các quốc gia đều sẽ thèm muốn Tiên Linh Ngọc Nhũ và bản đồ đi đường của Thiên Môn kia.
Thế là nhà họ Tiêu sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Người của các môn phái mỗi nước sẽ không tiếc bất cứ cái già nào cũng phải giết chết Tiêu Đỉnh và Tiêu Minh cướp lấy Tiên Linh Ngọc Nhũ và bản đồ Thiên Môn kia.
Quả nhiên, bây giờ con cá đã mắc câu.
Cá đã mắc câu, tất nhiên xuất diễn của anh Khánh cũng đã xong.
Vừa rồi anh đã để cho Hắc Lân Giao Xà hộ tống anh Khánh trở về.
Bây giờ, điều bọn họ cần phải làm ấy là lẳng lặng chờ đợi những người này tự giết lẫn nhau.