Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Bác Thư, bác nói gì vậy, Uyển Nhi có bệnh, sao cháu lại không đến giúp đỡ được chứ!”  

 

“Đúng rồi, bác Thư, trước đó bác cũng đã nói rồi, chỉ cần cháu có thể điều trị khỏi bệnh cho Uyển Nhi, bác sẽ đồng ý gả Uyển Nhi cho cháu!”  

 

Thư Vạn Thanh tâm tình rất tốt, vung tay lên nói: “Yên tâm, chỉ cần Uyển Nhi có thể khỏi, cho dù cả Bách Thảo Đường tôi cũng tặng cho cậu, thế nào!”  

 

“Ha ha, vậy tốt quá, đến lúc đó tập đoàn Hạo Thiên và Bách Thảo Đường hợp hai làm một, cộng thêm danh tiếng của thần y Lục, e rằng không bao lâu nữa, toàn bộ Giang Bắc đều là thiên hạ của chúng ta!”  

 

Mấy người đang nói chuyện thì đã đến trước cửa.  

 

Nhìn thấy đám người Diệp Viễn vẫn còn đứng ở đó, Thư Vạn Thanh liền mở miệng nói.  

 

“Các vị, ý tốt của mọi người tôi thành tâm nhận, xin mấy vị rời đi cho!”  

 

Bây giờ có đồ tôn của Lục Thiên Hành ở đây, đương nhiên Thư Vạn Thanh không cần Diệp Viễn giúp ông ta chữa bệnh cho con gái nữa.  

 

Mặc dù lời vừa rồi của Diệp Viễn cũng đã chứng minh anh là thầy thuốc, nhưng so sánh với đồ tôn của Lục Thiên Hành thì lại nhỏ bé không đáng nhắc tới.  

 

“Từ từ đã!”  

 

Đúng lúc này, đồ tôn của Lục Thiên Hành là Lục Viễn đột nhiên mở miệng.  

 

Lục Viễn nói xong liền mang theo nụ cười tự mình cho rằng là rất đẹp trai đến trước mặt Phùng Tiêu Tiêu.  

 

“Người đẹp, tôi là đồ tôn của Lục Thiên Hành, tên Lục Viễn, có thể làm quen với cô một chút được không!”  

 

Lục Viễn đột ngột nói vậy khiến Phùng Tiêu Tiêu có chút lo lắng.  

 

Theo bản năng liền rúc sau lưng Diệp Viễn.  

 

 

 

Lúc này, Diệp Viễn mới thản nhiên nói: “Ngại quá, bạn gái tôi không muốn quen biết với cái loại rác rưởi như anh!”  

 

“Má nó, tao đang nói chuyện với cô gái xinh đẹp kia, có bảo mày chõ mõm vào không?”  

 

Sắc mặt Lục Viễn bỗng chốc phát lạnh, vô cùng bá đạo tung một quyền vào mặt Diệp Viễn.  

 

“Hừ!”  

 

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, cũng tung ra một đấm.  

 

“Rầm!”  

 

Hai cú đấm va chạm vào nhau, Diệp Viễn vẫn thoải mái đứng yên tại chỗ.  

 

Còn Lục Viễn lại bị anh đánh lùi lại vài bước.  

 

Điều này khiến sắc mặc Lục Viễn lại càng thêm khó coi.  

 

“Má nó, lại còn dám ra tay với tao, hôm nay mày nhất định phải chết!”  

 

Khi Lục Viễn lại định ra tay, đánh chết Diệp Viễn.  

 

Cửa phòng đột nhiên mở ra, ông lão trước đó hoảng sợ lao ra ngoài.  

 

“Không ổn rồi ông chủ, bệnh tình cô chủ trở nặng hơn rồi!”  

 

“Cái gì!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK