Thấy hai bên có vẻ gay gắt nồng nặc mùi thuốc súng, bà lão Hạo Môn lên tiếng:
"Thôi được rồi, các người đừng cãi nhau nữa, chúng ta hoàn toàn có thể bắt một số người không có môn phái, đến đây đục nước béo cò để dò đường!"
Lời nói của bà lão Hạo Môn khiến những người khác đều sáng mắt lên.
"Đúng rồi, lần này có rất nhiều kẻ đến để đục nước béo cò đấy."
"Tôi sẽ lập tức liên lạc với người của Thánh Kỵ Đoàn bên ngoài để bắt bọn chúng!"
Nói rồi, cao thủ của Thánh Kỵ Đoàn lập tức liên lạc với người của mình ở bên ngoài.
Thấy vậy, những người khác cũng lần lượt liên lạc với thủ hạ của mình.
"Thôi minh chủ, xin ông hãy phá trận pháp ở đây, để bọn họ vào từ lối này."
Lúc này, bà lão Hạo Môn chỉ về phía cửa thang bên phải nói.
Thôi Nguyên Khánh không nói nhiều, lấy ra vài lá cờ hiệu, đặt tại cửa cầu thang.
Chỉ trong chốc lát, trận pháp tồn tại ở đây đã nhiều năm, sức mạnh đã suy giảm, hoàn toàn bị phá vỡ.
Sau khi phá trận, Thôi Nguyên Khánh vung chưởng, phía trên xuất hiện một lối đi lớn.
"Được rồi, các vị hãy liên lạc với người của mình, bảo họ đến đây!"
Khoảng nửa giờ sau, những người từ các thế lực lần lượt tập trung ở lối đi phía trên.
Trong tay những người này cũng đang bắt giữ một số võ giả không thuộc bất kỳ thế lực nào, đến đây để đục nước béo cò.
Thấy mọi người đã tới đủ, bà lão Hạo Môn mới nhìn về phía những võ giả bị bắt, nói:
"Các vị, hiện tại chúng tôi gặp một chút rắc rối, cần các vị giúp đỡ đi vào con đường phía trước dò đường giúp!"
Những võ giả bị bắt lúc này đều hơi tức giận.
"Muốn chúng tôi đi chịu chết à, tuyệt đối không thể nào!" Một võ giả thẳng thừng nói.
Bọn họ đâu phải ngu ngốc gì, giờ những người từ các thế lực tập trung ở đây, rõ ràng là con đường phía trước có nguy hiểm gì đó.
Bây giờ bọn họ bảo mình đi dò đường phía trước, rõ ràng là muốn mình đi chịu chết.
"Ầm!"
Nhưng người này vừa dứt lời, bà lão Hạo Môn đã vung chưởng đánh ra, người nọ lập tức tắt thở.