Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hất bay Trúc Tam Độc, anh Khánh vẫn không hề có ý định dừng lại.

Anh ta vẫn bị luồng sức mạnh khổng lồ phía sau kéo đi, ném mạnh vào trong làn khói độc đang bao vây Kiếm Vô Nhai.

Làn khói chứa đầy kịch độc biến mất ngay lập tức, như thể gặp phải khắc tinh cực kỳ khủng khiếp.

Mà anh Khánh vẫn không dừng lại, tiếp tục xông về phía đám rắn độc vây công võ giả Hoa Hạ.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang, cơ thể của anh Khánh giống như một quả đạn pháo khổng lồ bắn về phía bầy rắn trước mặt các võ giả Hoa Hạ.

Lực va chạm cực mạnh hất tung cát bụi bay mịt mù.

Vài giây sau, đất cát rơi xuống, chôn vài bầy rắn độc.

Bên dưới sa mạc, giao xà màu đen đang cắn nuốt những con rắn độc ấy điên cuồng.

“Hả…”

Sự việc bất ngờ xảy ra khiến cho tất cả võ giả ở đây nghệt mặt ra.

Lúc này, anh Khánh đang nằm trong hố cũng ngẩn ra.

Nhưng ngay sau đó, anh Khánh nghĩ đến chuyện một ông thầy bói từng nói với anh ta ngày trước.

Anh ta là người mang thiên mệnh, do một vị tiên đế nào đó đầu thai chuyển thế, có sức mệnh cứu vớt thế giới, mà trong cơ thể anh ta ẩn chứa một thứ sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.

Chỉ có điều sức mạnh ấy chỉ bùng nổ khi anh ta gặp nguy hiểm.

“Lẽ nào mình thật sự là người mang thiên mệnh trong truyền thuyết, một thứ sức mạnh khủng bố ẩn giấu trong cơ thể, chờ đến lúc nào gặp nguy hiểm thì sẽ bùng nổ?”

Liên tưởng việc bầy sói thình lình bỏ đi tối hôm qua cùng với chuyện vừa mới xảy ra.

Khiến cho anh ta cảm thấy mình đúng là người mang thiên mệnh trong truyền thuyết.

Khi anh Khánh còn đang ngẩn người, có vài võ giả hoàn hồn, vội vàng lại gần kéo anh ta ra khỏi hố.

“Cảm ơn ơn cứu mạng của tiền bối!”

Khi nghe được mấy võ giả Hoa Hạ ấy thế mà lại gọi mình là tiền bối, anh Khánh càng thêm chắc chắn mình chính là người mang thiên mệnh mà vị thầy bói ấy nói.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì không thể xua tan đi được.

Vì vậy, anh Khánh lập tức bày ra tư thái của bậc thế ngoại cao nhân, xua tay nói với mọi người trông hết sức khoa trương.

“Không hề gì, không hề gì, chuyện nhỏ mà thôi!”

Ở một bên khác, Diệp Viễn dẫn nhóm Vương Vũ Hàm đến chỗ Hiên Viên Dương Vũ, thuận tay điểm vài cái trên người Hiên Viên Dương Vũ.

Tức khắc những vết thương đang chảy máu của Hiên Viên Dương Vũ đều được cầm máu.

“Chú Hiên Viên, chú không sao chứ?”

Hiên Viên Dương Vũ thấy Diệp Viễn vẫn còn sống, cuối cùng cũng thở phào một hơi, nói ngay.

“Không sao! Không sao!”

“Anh rốt cuộc là ai? Sao lại dám làm hỏng chuyện của Độc Môn bọn tôi!”

Lúc này, ba Trúc Tam Độc bị đấm bay cũng bò dậy, đứng đằng xa nhìn anh Khánh một cách e dè.

Ba người bọn họ cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng bọn họ quan sát thấy anh Khánh chỉ là hạng tôm tép cảnh giới Tông Sư mà thôi.

Nhưng mà đòn tấn công đáng sợ của bọn họ ban nãy thế mà lại không làm gì được anh Khánh.

Ngay cả Hiên Viên Dương Vũ cũng không dám dùng cơ thể đỡ đòn, nhưng một kẻ vô dụng cảnh giới Tông Sư như anh Khánh.

Vậy mà lại dùng cơ thể mình đỡ đòn, không những không bị thương mà còn xông lên, húc bay ba bọn họ.

Sau đó còn phá khói độc của bọn họ, lại còn muốn giết đám rắn độc bọn họ tốn vài năm bồi dưỡng.

Người có thực lực như thế nhất định không thể chỉ là một tiểu nhân vật cảnh giới Tông Sư.

Thế là bọn họ nghi ngờ liệu anh Khánh có phải là cao thủ siêu cấp nào đó, còn cảnh giới Tông Sư chỉ là lớp ngụy trang của anh ta.

Vì thế, mấy người bọn họ không dám ra tay, bọn họ muốn tìm hiểu rõ thân phận của anh Khánh trước đã.

Tiện thể báo tên môn phái.

Nếu anh Khánh thật sự là một cao thủ siêu cấp ngụy trang, có lẽ sau khi biết được tên của Độc Môn bọn họ thì sẽ kiêng dè.

Dù sao Độc Môn cũng coi như một môn phái cực kỳ nổi tiếng trên thế giới.

Trước câu hỏi của ba người bọn họ.

Anh Khánh chỉ cười khinh khỉnh và nói.

“Ô kìa, ba tên rác rưởi vẫn còn đứng lên được cơ đấy, xem ra vừa rồi tôi không nên nương tay!”

Anh Khánh nói xong, sắc mặt của Trúc Tam Độc tức khắc thay đổi.

Bọn họ cảm thấy anh Khánh đích xác là một cao thủ siêu cấp.

Bằng không, tại sao khi anh ta biết được bọn họ là người của Độc Môn lại còn có thể bình tĩnh như vậy.

Đồng thời còn nói vừa rồi không nên nương tay.

Thấy ba người bọn họ hình như e sợ mình, anh Khánh lại càng lớn lối hơn.

“Bây giờ tôi cho các anh một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi toàn bộ võ giả Hoa Hạ, tôi sẽ tha cho các anh một con đường sống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK