Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vô liêm sỉ, cậu câm miệng lại cho tôi! Đại sư Cổ là người mà cái loại như cậu có thể bàn ra tán vào như thế hả”.

 

“Ranh con này chán sống rồi thì cút ra chỗ khác, đừng làm liên lụy đến chúng tôi!”, Tô Minh lại không nhịn được muốn giơ tay đánh Diệp Viễn.

 

Vẻ mặt của cả Thẩm Tiểu Tiểu, Tôn Lăng Tuyết và Vương Văn Quân đều đầy lo lắng.

 

Bọn họ không biết tại sao Diệp Viễn lại muốn chửi bới đại sư Cổ.

 

“Ha ha, tôi chỉ nói sự thật mà thôi!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.

 

“Vô liêm sỉ, xem ra hôm nay không cho anh vài bài học thì anh sẽ không biết thế nào là tốt là xấu!”

 

Lẽ ra trước đó chỉ thấy khó chịu với Diệp Viễn thôi, nhưng bây giờ anh lại dám sỉ nhục Cổ Thông Thiên như thế.

 

Hứa Gia Di tức giận tay vận chuyển nội khí, hung hăng đánh vào mặt Diệp Viễn.

 

Muốn hung hăng dạy dỗ cho tên Diệp Viễn không biết trời cao đất dày này một phen.

 

Cho anh biết cái gì nên và cái gì không nên nói.

 

Nhưng đúng lúc đó, trong sân chợt vang lên giọng nói khá to.

 

“Đại sư Cổ tới!”

 

Mọi người vội vàng nhìn ra xa, chỉ thấy cách đó không xa có một đám người từ bậc thang đi tới.

 

Dẫn đầu là Liễu Hạo Long của Lục Phiến Môn, đi theo bên cạnh Liễu Hạo Long là hai ông lão của Lục Phiến Môn,

 

Nội khí trong người hai ông lão hừng hực, nhìn là biết họ đều là những cao thủ siêu mạnh.

 

Liễu Hạo Long là người quản lý Lục Phiến Môn, tất nhiên ông ta phải đến để giữ trật tự.

 

Mà đứng ở chính giữa là một người đàn ông khí thế ngất trời, đầu bóng lưỡng, cơ thể vạm vỡ.

 

Người đó không phải ai xa lạ, chính là Cổ Thông Thiên đứng hạng mười lăm trên bảng xếp hạng võ đạo Hoa Hạ.

 

Bên cạnh Cổ Thông Thiên là một thanh niên còn khá trẻ, thanh niên đó không phải ai lạ, chính là đệ tử của Cổ Thông Thiên, Cổ Hạo Phi.

 

Mà sau lưng Cổ Hạo Phi, Sở Hướng Nam như một người gỗ theo sát bước chân anh ta.

 

Đi cuối cùng chính là những võ giả đã thành danh từ lâu ở Sở Châu, trẻ có già có.

 

“Kính chào đại sư Cổ!”

 

Gần như là đồng thanh, tất cả mọi người đều khom lưng chào Cổ Thông Thiên.

 

Hứa Gia Di đã thu tay lại, vội vàng khom người xuống chào.

 

Mà nhóm Thẩm Tiểu Tiểu cũng học theo Hứa Gia Di, vội vàng khom lưng.

 

Chỉ có một mình Diệp Viễn vẫn bình tĩnh ngồi đó, không thèm quan tâm.

 

“Thứ vô liêm sỉ này, còn nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu đứng lên!”

 

Nhìn thấy Diệp Viễn bình tĩnh ngồi đó, Hứa Gia Di sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.

 

Bấy giờ tất cả mọi người đều khom lưng chào hỏi Cổ Thông Thiên, tên khốn Diệp Viễn này lại ngồi yên ở đó không nhúc nhích.

 

Nếu bị Cổ Thông Thiên nhìn thấy, Hứa Gia Di không dám tưởng tượng nổi, dù Cổ Thông Thiên không quan tâm đến những nghi thức xã giao này.

 

Nhưng có rất nhiều người ở đây trung thành và ủng hộ Cổ Thông Thiên, những người đó e là sẽ không bỏ qua cho tên khốn Diệp Viễn này.

 

Đến lúc đó, nói không chừng bọn họ cũng bị vạ lây.

 

“Hừ, tên đó là cái thá gì mà lại bắt tôi phải chào hỏi?”

 

Diệp Viễn lạnh lùng thốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK