Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Khi Diệp Viễn đá văng tên áo đen cuối cùng, thì ở đó chỉ còn mỗi đám người da trắng kia.  

 

Mấy người da trắng cùng liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.  

 

Họ chẳng cần suy nghĩ, một đám da trắng quay đầu bỏ đi, chẳng hề nấn ná thêm một giây nào.  

 

 

 

“Đến cũng đã đến rồi, thế thì ở lại chung vui đi!”  

 

Diệp Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất, sau đó xuất hiện ngay sau lưng đám người da trắng kia.  

 

Tung ra vài cú đá, đám da trắng cũng thê thảm ngã lăn lộn dưới đất.  

 

Đến lúc này, ở đó không còn người nào đứng thẳng nữa, chỉ còn một mình Diệp Viễn sừng sững đứng đó, vẻ mặt hết sức hờ hững.  

 

Mọi người đang đứng lại xem đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt đầy rung động và kính sợ.  

 

Lúc này, Diệp Viễn đi tới chỗ Hứa Mặc, từ trên cao nhìn xuống nói.  

 

“Tôi không cần biết các người từ đâu đến, cũng chẳng cần biết các người thuộc thế lực nào, chỉ cần nhớ kỹ cho tôi, sau này đừng đến đây làm phiền tôi và vợ tôi nữa, nếu không tôi cũng chẳng ngại xóa tên các người khỏi Sở Châu này!”  

 

Hứa Mặc không dám nhiều lời dù chỉ một câu, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì có lẽ Diệp Viễn đã chết cả trăm ngàn lần.  

 

Nói xong, Diệp Viễn không thèm để mắt đến Hứa Mặc nữa, quay lại bên cạnh Lâm Vãn Tình, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay cô ta, dịu dàng nói.  

 

“Đi thôi vợ, chúng ta cùng đi dạo phố nào!”  

 

“Ừm! Được!”  

 

Lâm Vãn Tình vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.  

 

Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đi tới đâu, đám người vây xem lại né ra nhường đường tới đó, hơn nữa còn nhìn hai người với ánh mắt sùng bái.  

 

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Diệp Viễn lại dẫn Lâm Vãn Tình đi dạo khắp các đường phố Sở Châu.  

 

Lâm Vãn Tình nhiều năm không dạo phố, bấy giờ trông cô ta hệt như một đứa trẻ.  

 

Hết nhìn đông lại ngó tây, cái gì cũng xem, cái gì cũng thấy hết sức tò mò.  

 

Mà Diệp Viễn cùng vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian thoải mái chẳng mấy khi có được này.  

 

Nói đi nói lại, mấy năm qua anh cũng chưa từng có lúc nào được thảnh thơi thả lỏng như ngày hôm nay vậy.  

 

Sinh ra trong một gia tộc ở thủ đô, ngày nào cũng phải đối mặt với sự lừa gạt giả dối của những người đó.  

 

Sau mười lăm tuổi, anh rời khỏi gia tộc ra nước ngoài lại phải trải qua cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao.  

 

Ba năm trước anh lưu lạc đến Giang Châu, lại phải sống những ngày nước sôi lửa bỏng ở nhà họ Lâm.  

 

Đi dạo từ trưa đến khi màn đêm buông xuống, Lâm Vãn Tình chơi mệt rồi Diệp Viễn mới dẫn cô ta trở về khách sạn.  

 

Nào ngờ, trong khoảng thời gian đó cả Sở Châu đã nháo nhào cả lên.  

 

Chuyện Diệp Viễn đánh Hứa Mặc, hơn nữa còn một mình quật ngã gần trăm tay đấm thuê của nhà họ Hứa đã lan truyền khắp Sở Châu.  



Khiến Sở Châu bùng lên một ngọn sóng lớn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK