“Vậy có thể nói cho tôi biết vùng đất Hư Vô của các ông là nơi như thế nào không, tôi gia nhập thì có thể có lợi ích gì, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên gia nhập không!”, Diệp Viễn thản nhiên hỏi.
Mấy ông lão nghe thấy lời này, đều quay sang nhìn nhau cười, khẽ lắc đầu.
Một lúc sau ông lão dẫn đầu mới nói.
“Vùng đất Hư Vô, thực ra cũng không coi là nơi tốt đẹp gì, sau khi cậu gia nhập, chúng tôi cũng không thể cho cậu lợi ích gì!”
Vừa nghe lời này, Diệp Viễn lập tức nói.
“Vậy xin lỗi, tôi không gia nhập!”
Không có lợi ích, Diệp Viễn sẽ không gia nhập, anh cũng không phải kẻ ngốc.
Tuy mấy ông lão này không nói vùng đất Hư Vô rốt cuộc là nơi thế nào, nhưng Diệp Viễn đoán ra, vùng đất Hư Vô này có lẽ chính là căn cơ của nước Hoa Hạ.
Là một nơi cường mạnh nhất giới võ đạo nước Hoa Hạ, là nơi phụ trách bảo vệ an nguy nước Hoa Hạ.
Nếu mình gia nhập nơi này, thì sau này chắc chắn sẽ có không ít việc rắc rối.
Hơn nữa, anh cũng sợ sau khi mình gia nhập, sẽ bị hạn chế, đây không phải là kết quả mà anh muốn.
Diệp Viễn từ chối khiến mấy ông lão đều ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy có người từ chối lời mời của họ.
Tất cả mọi người có mặt cũng đều ngẩn người, không thể tin nổi nhìn Diệp Viễn.
Người của vùng đất Hư Vô đã đích thân đến mời Diệp Viễn rồi, mà Diệp Viễn lại từ chối.
Việc này…
Mẹ kiếp, đúng là đầu óc có vấn đề!
Sau đó, mấy ông lão lại nhìn Diệp Viễn một cái, nhìn thấy vẻ như không có gì của Diệp Viễn.
Mấy người lại quay sang nhìn nhau cười.
Họ đều là những lão già thành tinh, làm sao không nhìn ra Diệp Viễn đang muốn có lợi ích.
Sau đó, ông lão dẫn đầu mới nói.
“Bao nhiêu năm nay, cậu là người đầu tiên từ chối chúng tôi, nhưng, với thiên phú của cậu, từ chối chúng tôi cũng có thể hiểu được!”
“Thế này đi, nếu cậu gia nhập vùng đất Hư Vô, chúng tôi cũng sẽ không hạn chế tự do của cậu, cậu cũng không cần phải canh giữ vùng đất Hư Vô, cậu muốn làm gì, vẫn có thể làm việc đó!”
“Hơn nữa mỗi năm chúng tôi sẽ cho cậu gấp đôi tài nguyên tu luyện và các loại quyền hạn!”
“Còn việc cậu phải làm, chỉ có một việc!”
“Việc gì?”, Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
“Đợi đến lúc đó cậu sẽ biết, bây giơ chưa phải thời cơ!”, ông lão thản nhiên nói.
Nghe vậy, Diệp Viễn lại trực tiếp từ chối nói.
“Thế thì thôi vậy!”
Không biết làm sao, anh nghe thấy ông lão trực tiếp cho anh nhiều lợi ích như vậy, nhưng chỉ muốn anh làm một chuyện.
Việc này khiến anh hơi nhột, cứ cảm thấy chuyện này là chuyện anh không thể làm được.
“Ầy…”
Diệp Viễn lại từ chối khiến mấy ông lão cùng lảo đảo, suýt nữa trượt ngã từ trên không trung.
“Quả nhiên là kẻ không thấy thỏ không thả chim ưng!”
Ông lão dẫn đầu oán thầm một câu, rồi lại lên tiếng.
“Yên tâm, thực ra chuyện này cũng không phải việc khó, nhưng làm cũng không đơn giản!”
“Đương nhiên, chúng tôi cũng không chắc chắn chuyện này liệu có xảy ra thật không! Nếu đến lúc đó chuyện này không xảy ra, cậu cũng không cần làm bất cứ việc gì!”
“Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, đến lúc đó, cho dù cậu không gia nhập vùng đất Hư Vô, cậu cũng chắc chắn sẽ làm!”