Lúc này, mẹ Phùng kéo Phùng Tiêu Tiêu qua một bên thì thầm vài câu, sau đó Phùng Tiêu Tiêu vội vàng theo Diệp Viễn ra khỏi phòng bệnh.
“Diệp Viễn, tôi có thể mời anh ăn bữa cơm không? Chuyện hôm nay mà không có anh thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa!”
“Tất nhiên là được rồi!”
Tất nhiên là được, Diệp Viễn gật đầu.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Sở Vân Phi vô cùng biết điều tìm cớ rời đi.
Sau khi Sở Vân Phi đi thì Phùng Tiêu Tiêu dẫn theo Diệp Viễn đến một nhà hàng tên Tinh Huy.
Chỉ là khi hai người vừa đến trước cửa thì đã bị bảo vệ ngăn cản.
Bảo vệ thấy hai người ăn mặc bình thường là biết họ không phải thành viên của câu lạc bộ này.
Nhưng vẫn khách sáo nói.
“Thật lòng xin lỗi hai vị, đây là nhà hàng dành riêng cho thành viên của câu lạc bộ, cho hỏi hai vị có thẻ thành viên không?”
“Ăn cơm thôi mà cũng cần thẻ thành viên hả?”
Phùng Tiêu Tiêu thoáng sửng sốt, cô ta là con nhà nghèo, từ nhỏ đến lớn chưa từng vào những nhà hàng cao cấp như thế này.
Mà nay Diệp Viễn cứu em trai mình, cô ta muốn dẫn anh đi ăn một bữa thật ngon nên mới dẫn anh đến nhà hàng cao cấp như thế.
Kết quả nhà hàng này lại đòi thẻ thành viên.
“Đúng vậy, thưa cô, nhà hàng Tinh Huy dành riêng cho thành viên nên không có thẻ thì không được vào!”
Bảo vệ của câu lạc bộ không tỏ vẻ khinh người, mà rất kiên nhẫn giải thích từng chút một.
“Thì ra là vậy!”, Phùng Tiêu Tiêu hơi xấu hổ, mặt đỏ bừng lên.
“Hừ, thời buổi này cả con mèo con chó cũng đòi tới nhà hàng Tinh Huy ăn cơm, mau cút đi đừng có đứng đó cản đường!”
Đúng lúc này, một giọng nói đầy ngang ngược và kiêu ngạo vang lên sau lưng Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.
Chỉ thấy một thanh niên mặc cả cây hàng hiệu, trông cứ như tên côn đồ xã hội đen, vẻ mặt đầy kiêu ngạo bước xuống từ chiếc Maybach.
Nghe thế, Diệp Viễn khẽ cau mày.
“Nhìn cái gì, nói mấy người đó, còn nghệt mặt ra đó làm gì mà chưa chịu cút đi!”
Điều này khiến Diệp Viễn càng thêm khó chịu, đang chuẩn bị ra tay giải quyết tên kiêu căng này.
Thì anh chú ý tới trên cổ tay thanh niên đó có một chuỗi vòng ngọc trong suốt đang không ngừng tỏa ra luồng khí đen ngòm.
Diệp Viễn chỉ cần liếc mắt nhìn đã nhận ra cái vòng này không đơn giản, nó tỏa ra những luồng tử khí.
Mà thanh niên đó thì trông có vẻ đã đeo nó rất lâu, bị luồng khí đó xâm nhập vào cơ thể.
Nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ mất mạng.
Ngay sau đó, Diệp Viễn cũng từ bỏ ý định dạy dỗ kẻ sắp chết này.
“Phi à! Không được bất lịch sự như thế!"
Lúc này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên trong chiếc Maybach kia, anh trông thấy một ông lão chừng hơn sáu mươi tuổi, mặc quần áo quân nhân nhưng không đeo quân hàm, cả người tràn ngập hơi thở kiến cường bất khuất từ trên xe bước xuống.