“Đến lượt các ông!”
Lúc này, A Long dời mắt nhìn về phía mấy ông lão còn lại.
Mấy ông lão lập tức biến sắc.
Đương nhiên họ cũng biết A Long là cao thủ.
“Cùng nhau xông lên đi!”
Một ông lão trong số đó hét lớn một tiếng, khí thế tăng vọt, trông ông ta như uống phải thuốc kích thích, thân hình đột nhiên trở nên vạm vỡ hơn y như một con trâu điên. Ông ta dồn lực xuống chân rồi xông về phía A Long.
Mấy ông lão còn lại cũng thi triển chiêu thức của mình, tấn công về phía A Long.
Đối mặt với sự tấn công đồng loạt của những người này, A Long vẫn giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm.
Ngay khi đợt tấn công của những người đó sắp đến gần.
Một tiếng “leng keng” vang lên.
Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua.
Thanh trường kiếm của A Long lại được nhét vào vỏ.
“Phụt!”
“Phụt!”
“...”
Cùng lúc khi trường kiếm được nhét vào vỏ, kèm theo đó là mấy tiếng động.
Ngoại trừ ông lão dẫn đầu, những người còn lại đều vô lực ngã xuống đất.
Trên cổ của họ đều có một vết kiếm chém thật nhỏ, tại vết thương đó, máu đang túa ra như suối.
Trên cổ ông lão dẫn đầu cũng có một vết thương rất nhỏ, có điều vết thương ấy không chảy máu, mà có một loại khí màu đen đang thoát ra ngoài.
Trông hệt như ruột bánh xe bị xì hơi, cơ thể teo lại với tốc độ cực nhanh.
“Cậu...”
Ông lão dẫn đầu nhìn A Long với vẻ mặt khó tin, ông ta là một bậc thầy khổ luyện, mấy năm nay đã tu luyện đến mức độ cơ thể như mình đồng da sắt, sức phòng ngự cực kỳ mạnh.
Cho dù đạn bắn vào người ông ta cũng sẽ không thể tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho ông ta.
Nhưng không ngờ ngày hôm nay, sức phòng ngự của ông ta lại bị A Long phá vỡ bằng một nhát kiếm.
Dứt lời, ông ta không cam lòng ngã xuống, hoàn toàn không còn hơi thở.
Giờ phút này, cả hiện trường yên tĩnh như chết.
Ánh mắt mọi người nhìn A Long đều đã thay đổi một cách triệt để.
Chỉ có Tiểu Vũ phấn khích la lên.
“Wow, kiếm pháp của anh trai này lợi hại quá, quá là ngầu!”
Tiểu Vũ phấn khích, nóng lòng nói với Diệp Viễn.
“Anh Diệp Viễn, em muốn bái anh ấy làm thầy để học kiếm pháp!”
Nói xong, Tiểu Vũ không quan tâm Diệp Viễn có đồng ý hay không đã chạy ngay về phía A Long.
Cô ấy đang định quỳ xuống bái A Long làm thầy.
Hành động này khiến A Long hoảng sợ, anh ta biết rõ thân phận của Diệp Viễn, đây chính là Diệp Diệt Tiêu, người mà ngay cả thầy của anh ta cũng không phải đối thủ.
Mà Tiểu Vũ lại là em gái của Diệp Viễn, anh ta không dám để cô ấy quỳ gối trước mặt mình.
Nếu như để thầy anh ta biết, thầy ấy sẽ đánh chết anh ta mất.
Ngay sau đó, A Long vội vàng đỡ lấy Tiểu Vũ đang chuẩn bị quỳ xuống nhận thầy.
“Em gái, không được đâu! Chiêu thức cỏn con ấy của tôi không đáng để em học theo đâu!”
“Tiểu Vũ, đừng càn quấy!”
Diệp Viễn cũng nhanh chóng lên tiếng.
Dĩ nhiên anh không dám để Tiểu Vũ bái A Long làm thầy, kiếm pháp của anh ta khá tuyệt, nhưng so với Kiếm Vô Nhai thì vẫn còn kém một chút.
Hơn nữa, nếu Tiểu Vũ bái A Long làm thầy thì kể từ giờ vai vế giữa anh và Kiếm Vô Nhai sẽ không còn ngang hàng nữa.
“Không được, em muốn bái anh làm thầy , anh mà không dạy em, em sẽ cứ bám riết theo anh thôi!”
Tiểu Vũ mê võ còn túm lấy cánh tay A Long, vẻ mặt như kiểu anh không dạy em thì em sẽ bám riết theo anh.
A Long hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ về phía Diệp Viễn.
“Tiểu Vũ, em đừng quấy nữa!”
Khi thấy Diệp Viễn có vẻ hơi tức giận.
Tiểu Vũ mới bĩu môi, quay trở lại bên cạnh Diệp Viễn với vẻ mặt cực kì không tình nguyện.
Diệp Viễn cũng nói ngay: “Được rồi, sau này anh sẽ tìm một người thầy dạy kiếm pháp thích hợp hơn cho em!”
“Thật chăng?”
“Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
“Anh hứa rồi đấy nhé, sau này anh nhất định phải tìm cho em một cao thủ kiếm pháp lợi hại một chút đó!”
Diệp Viễn gật đầu: “Yên tâm đi! Anh nhất định sẽ giới thiệu cho em một cao thủ siêu lợi hại!”
Lúc này, Ngụy Thành Bân cũng nhìn về phía bốn vị gia chủ.
“Sao nào, bây giờ các ông còn chiêu nào nữa không? Có còn muốn sống mái với chúng tôi nữa không?”