Nếu dì của Cao Phi đã nói xin lỗi thì anh ta cũng không muốn truy cứu thêm.
Dĩ nhiên, nếu như là trước kia, anh ta nhất định sẽ dạy dỗ những kẻ phá vỡ quy tắc của mình một bài học.
Nhưng gần đây tình hình ở thủ đô rất hỗn loạn, người nhà anh ta cũng ba lần bốn lượt cảnh cáo, gần đây nhất định phải khiêm tốn một chút, tránh chọc tức đến một số người mà nhà họ Từ không đắc tội nổi.
"Dì, tại sao phải nói xin lỗi? Chuyện này vốn dĩ không thể trách chúng ta, người ra tay trước là bọn họ, con chỉ là bị buộc phải đánh trả mà thôi!", Cao Phi bình tĩnh nói.
Lời nói của Cao Phi ngay lập tức khiến dì của anh ta sợ hãi.
Vội vàng giận dữ hét vào mặt Cao Phi.
"Con im miệng cho dì!"
Vốn dĩ Cao Phi đã hoàn toàn đắc tội với nhà họ Liễu và nhà họ Vương, bây giờ chủ nhà hàng Từ Phượng Dương cũng đã đến đây, bà ta nhất định không thể để Cao Phi lại đắc tội với Từ Phượng Dương được.
Nếu không, hôm nay tất cả bọn họ sợ rằng căn bản không thể rời khỏi nơi này.
Nói xong, dì của Cao Phi lại nói với Từ Phượng Dương.
"Cậu Từ, xin cậu bỏ qua cho, đứa cháu nhỏ của tôi vừa mói ra trường, cái gì cũng không hiểu!"
Từ Phượng Dương lại lạnh lùng liếc nhìn Cao Phi một cái, lúc này mới quay đầu nhìn về phía dì của Cao Phi và nói.
"Bồi thường hết mọi tổn thất, sau đó bảo anh ta xin lỗi, sau đó rời khỏi đây!"
Những lời này lập tức khiến dì của Cao Phi cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng nói.
"Được được được! Chúng tôi lập tức bồi thường!"
Nhưng vào lúc này, Vương Hạo Vũ trên mặt đất đột nhiên tức giận hét lên.
"Từ Phượng Dương, anh con mẹ nó nếu dám để đám khốn khiếp dám đả thương tôi rời khỏi đây thì hôm nay tôi sẽ khiến nhà họ Từ của các người biến mất khỏi thủ đô!"
Nghe lời này, sắc mặt Từ Phượng Dương hơi thay đổi.
Ông lão phía sau anh ta lập tức muốn ra tay.
Nhưng lại bị Từ Phượng Dương ngăn cản.
Mặc dù bị Vương Hạo Vũ chửi mắng khiến anh ta cảm thấy không vui, nhưng từ lời nói của Vương Hạo Vũ có thể nhận thấy anh ta dường như không hề sợ hãi nhà họ Từ bọn họ.
Vì vậy, anh ta muốn làm rõ thân phận của Vương Hạo Vũ trước.
"Anh là ai ?"
Vương Hạo Vũ trên mặt đất còn chưa lên tiếng, Tiểu Nguyệt ở bên cạnh đã vội vàng nói.
"Bạn trai tôi là người của nhà họ Vương ở thủ đô!"
Nghe vậy, Từ Phượng Dương khẽ cau mày.
Anh ta biết hầu hết người trong nhà họ Vương, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua Vương Hạo Vũ.
Tiểu Nguyệt lại nói: "Bạn trai tôi không phải người ở thủ đô, mà là một nhánh của nhà họ Vương ở tỉnh khác. Lần này bạn trai tôi đến thủ đô để tham dự lễ kỷ niệm nhà họ Vương trở thành một trong tứ đại gia tộc!"
"Vốn dĩ hôm nay chúng tôi đến đây để giải quyết nợ nần với đám khốn nạn này, nhưng không ngờ tên khốn kiếp kia lại dám đánh gãy một chân của bạn trai tôi…"
Tiểu Nguyệt còn muốn tiếp tục nói, nhưng Vương Hạo Vũ trên mặt đất đã trực tiếp hét lên.
"Cũng con mẹ nó im miệng cho tôi. Họ Từ kia, anh mau giết chết hết đám phế vật này cho tôi, sau đó báo cho bố của tôi biết, hôm nay tôi phải lột da rút gân đám phế vật này!"
Lời nói của Vương Hạo Vũ lại khiến Từ Phượng Dương cau mày lần nữa, nhưng anh ta vẫn không hề có động tĩnh gì, mà chỉ quay đầu nhìn về phía đám người Cao Phi.
Nói: "Còn các người là ai?"