Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rốt cuộc đây là nơi nào vậy chứ? Lại khủng bố như vậy?”

Lúc này cả người Thôi Nhai Tử đều đang run rẩy, may là ông ta đã đạt tới cảnh giới Hợp Thể, thế nhưng vừa nãy khi phải đối mặt với luồng kiếm khí kia cũng chỉ như là một con kiến hôi mà thôi.

Thật ra giờ phút này Diệp Viễn cũng có cảm giác giống như vậy.

Hơn nữa anh còn cảm nhận được, luồng kiếm khí ban nãy có lẽ chẳng qua cũng chỉ là một sợi khí tức của luồng kiếm khí chân chính chém phá bức tường thành này năm đó mà thôi.

Trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, một sợi khí tức này lại còn chứa đựng uy thế kinh khủng đến như vậy.

Có thể tưởng tượng được một kiếm thật sự lúc trước mạnh mẽ đến mức độ nào.

Lúc này đây Diệp Viễn cũng bắt đầu hối hận đã tới thăm dò địa phương này.

Vốn tưởng rằng nơi này chỉ là một di chỉ của môn phái cổ xưa bình thường mà thôi, thế nhưng hiện giờ nhìn lại, chỗ này tuyệt đối không đơn giản như anh tưởng tượng.

Nhưng bây giờ người cũng đã tiến vào rồi, quay lại đường cũ trở về là chuyện không thể.

Mới vừa nãy khi Diệp Viễn xuất hiện ở trong hồ, anh đã dùng thần thức quét hết toàn bộ bên dưới.

Cũng không tìm được bất cứ lối đi nào dưới đáy hồ.

Cho dù có lối đi thì giờ đây cái hồ này có lẽ còn có kiếm khí khủng bố tồn tại, dựa vào thực lực của anh hiện tại, căn bản không phải là đối thủ của luồng kiếm khí đó.

Vì thế cho nên anh cũng không dám mạo hiểm trở lại hồ nước.

Không còn đường lui, thế thì hiện giờ muốn ra khỏi đi chỉ còn một con đường duy nhất, đành phải tiếp tục tiến về phía trước.

Ngay sau đó Diệp Viễn nói suy nghĩ của mình cho Kiếm Vô Nhai và Thôi Nhai Tử.

Cả hai do dự một lúc lâu sau đành đồng ý với ý tưởng của Diệp Viễn.

Tiếp tục tiến về phía trước.

Sau khi quyết định xong, ba người vội vàng ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu điều tức lại trạng thái của chính mình.

Vài phút sau, ba người đều điều chỉnh trạng thái của bản thân đến mức cao nhất.

Bỏ qua chỗ lỗ thủng trên cái tường thành to lớn kia, cả ba đi tới cổng chính của bức tường.

Nhìn cánh cổng đã sớm bị phá hủy, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng băng hoại mà vẫn dồi dào khí thế, hết sức hùng hồn như cũ, đám người Diệp Viễn cũng rung động không thôi.

Ở không biết bao nhiêu năm tháng trước, nơi đây tuyệt đối là một tông môn siêu cấp, hoặc cũng có thể là một tòa thành to lớn phồn hoa.

Hiển nhiên, hiện giờ thứ mà bọn họ càng tò mò hơn chính là rốt cuộc thứ gì mới có khả năng hoàn toàn phá hủy một tòa thành phồn hoa như thế này.

Sau một phen cảm thái, cả ba lại dè dặt tiến vào trong thành.

Đập vào mắt vẫn là một vùng trời phế tích thê lương.

Nhìn kiếm khí tung hoành tàn phá bừa bãi khắp xung quanh cùng với các loại năng lượng hỗn loạn.

Không cần phải nghĩ, nơi đây đã từng xảy ra một trận đại chiến kinh hoàng.

“A!”

Ngay lúc này, Thôi Nhai Tử hét lên một tiếng đầy sợ hãi, cả người che lấy bắp chân cấp tốc lùi về phía sau.

Diệp Viễn cùng Kiếm Vô Nhai vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy dưới chân Thôi Nhai Tử có một thi thể.

Một khối thi thể không đầu mặc quần áo màu xám theo phong cách cổ xưa.

Trên cả khối thi thể đều đã bị sát khí dày đặc bao phủ.

Mà mới khi nãy Thôi Nhai Tử một bước dẫm lên trên khối thi thể này, đã bị sát khí nồng nặc đánh cho bị thương.

Lúc này đây máu thịt trên bắp chân ông ta đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mỗi xương trắng.


Diệp Viễn vội vàng móc ra một viên thuốc, nghiền nát rồi thoa lên đùi của Thôi Nhai Tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK