Đến nước này rồi, Diệp Viễn cũng không ở lại nữa.
Chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong sắc đêm.
Sau khi về đến thành phố Tích Dương, ăn đơn giản chút đồ, Diệp Viễn liền về khách sạn, ngồi khoanh chân trên ban công của khách sạn.
Hôm nay giao chiến với người của thần giáo Quang Minh, nguyên anh trong cơ thể đã hấp thụ rất nhiều thần huy quang minh, bây giờ anh cần giúp nguyên anh tiêu hóa toàn bộ những thứ này.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Viễn mở đôi mắt, đã tiêu hóa cả đêm qua.
Nguyên anh hấp thụ hết toàn bộ thần huy quang minh thành công.
Lúc này, nếu có mắt nhìn thấu, thì có thể nhìn thấy, nguyên anh trong đan điền của Diệp Viễn, không chỉ tỏa ra khí tức hủy diệt cường mạnh, mà còn có chút thần tính.
Trông có vẻ vô cùng uy nghiêm.
Sau khi tắm rửa xong, Diệp Viễn liền khởi hành đến ga đường sắt cao tốc.
Vốn dĩ Diệp Viễn bảo Trần Bắc Phong đặt giúp vé máy bay.
Nhưng hai ngày nay vì nhà họ Tiêu thủ đô mời hào môn các nơi trên toàn quốc đến thủ đô tham dự tiệc cưới của Tiêu Thiên Minh.
Vì vậy, hai ngày nay gần như các máy bay của tỉnh Tây Bắc đều được người của các hào môn Tây Bắc bao trọn.
Vì vậy Trần Bắc Phong cũng không giúp Diệp Viễn mua vé máy bay, chỉ mua được vé tàu cao tốc.
Diệp Viễn cũng không sao, dù sao tốc độ của tàu cao tốc cũng rất nhanh.
Hơn nửa tiếng sau, Diệp Viễn lên tàu cao tốc.
Có lẽ vì máy bay bị người của các hào môn bao trọn.
Vì vậy rất nhiều người cũng chỉ đành chọn ngồi tàu cóc tốc.
Cũng có thể vì hôm nay là thứ hai, lúc này trong toa hạng nhất của tàu cao tốc đã chật kín người ngồi.
Diệp Viễn nhanh chóng tìm được vị trí của mình.
Chỉ là khi anh vẫn chưa kịp ngồi xuống.
Phía sau vang lên giọng cao ngạo.
“Này, nhóc con, tao lấy chỗ ngồi của mày, ra giá đi!”
Diệp Viễn vừa quay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ mặc đồ hiệu đứng phía sau anh.
Phía sau người đàn ông này, còn có mấy vệ sĩ mặc áo đen và một người đàn ông trung niên thực lực chỉ có cảnh giới đại tông sư.
Lúc này người đàn ông trẻ đang nhìn chằm chằm Diệp Viễn bằng ánh mắt cao ngạo.
Nhưng Diệp Viễn chỉ khẽ nhìn người đàn ông một cái, rồi trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi của anh, nhắm mắt.
Diệp Viễn vốn chẳng thèm để ý đến cậu ấm nhà giàu tự cho mình là nhất như này.
Hành động của Diệp Viễn khiến vẻ mặt của người đàn ông khẽ biến sắc.
Đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm anh ta thấy có người dám phớt lờ không thèm nhìn mình như vậy.
Phải biết rằng, anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Sở ở thủ đô.
Tuy nhà họ Sở bọn họ không tính là đại tộc hào môn ở thủ đô, nhưng địa vị cũng không phải người bình thường có thể sánh được.
Vốn dĩ với địa vị và thân phận đại thiếu gia thủ đô của anh ta, cũng sẽ không ngồi tàu cao tốc.
Nhưng hôm nay, một cô gái mà anh ta thích muốn ngồi tàu cao tốc về thủ đô.
Mà cô gái mà anh ta thích lại ngồi cùng hàng ghế với Diệp Viễn.
Anh ta muốn ngồi cùng với cô gái đó, vì vậy liền muốn mua chỗ ngồi của Diệp Viễn.
Điều khiến anh ta vô cùng tức giận là Diệp Viễn trực tiếp phớt lờ lời của anh ta.
Hai vệ sĩ của anh ta thấy vậy, đưa tay tóm về phía cánh tay của Diệp Viễn.
Muốn bắt Diệp Viễn đứng lên.
Chỉ là, lúc hai vệ sĩ vừa chạm vào bả vai của Diệp Viễn, đã cảm thấy trên người Diệp Viễn bỗng truyền đến phản lực.
Trực tiếp đánh bay hai người xa mấy mét.
“Võ giả!”
Lúc này, người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi phía sau người đàn ông trẻ khẽ nheo mắt.
Người đàn ông trẻ càng không vui, nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: “Chú Cung, ném tên nhóc này ra cho tôi!”
Người đàn ông trung niên tên chú Cung này do dự một chút, lúc đang định ra tay.
“Dừng tay!”
Phía xa vang lên một tiếng quát lớn.
Người đàn ông trung niên vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy người từ phía xa đến đây.
Nhìn thấy người đến, trên khuôn mặt người đàn ông trẻ lập tức lộ ra nụ cười kích động, nịnh nọt chạy đến chỗ người đến.
Là hai người một nam một nữ.
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người bình thường, cả người tràn đầy khí tức mạnh mẽ, hiển nhiên là người luyện võ.
Bên cạnh người đàn ông trung niên là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc kín cổng cao tường.
Điều khiến người ta nghi hoặc là, bây giờ chỉ là cuối thu, thời thiết còn rất nóng nực.
Nhưng cô gái lại mặc đồ nhung lông dày, đầu đội mũ bông, đeo khăn quàng cổ dày.
Trên tay cũng đeo găng tay dày, chân đi một đôi giày bông dày.