Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những chuyện liên quan tới Diệp Diệt Tiêu, hiển nhiên bọn họ cũng từ trong miệng của du khách tới nơi đây nghe qua rất nhiều.

Đó chính là sự tồn tại kinh khủng đã tiêu diệt con quái vật khổng lồ nhà họ Tiêu.

Một nhân vật đình đám ở nước Hoa Hạ.

Vốn dĩ bọn họ cảm thấy, hạng dân thường như bọn họ cả đời này e rằng cũng không bao giờ được gặp nhân vật đỉnh cao như Diệp Diệt Tiêu.

Thế nhưng không ngờ là giờ đây, Diệp Diệt Tiêu lại sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.

Hơn nữa một người tuyệt vời như Diệp Diệt Tiêu giờ phút này lại muốn nhận con gái nhà mình làm đồ đệ.

Đây là cái vận may gì vậy chứ.

Ngay cả Niếp Niếp đứng bên cạnh ngay lúc này cũng sắc mặt cũng đầy vẻ khó tin mà nhìn Diệp Viễn.

Chuyện có liên quan tới Diệp Diệt Tiêu, cô bé cũng đã từng nghe qua.

Hơn nữa mối tối trước khi đi ngủ còn thường xuyên quấn lấy chị mình, bắt chị phải kể cho mình nghe về chuyện của Diệp Diệt Tiêu.

Qua một lúc lâu sau đám người mới chợt phản ứng lại.

Gần như là đồng thời, bố mẹ cũng như chị gái của Niếp Niếp cùng cung kính hướng về phía Diệp Viễn mà hô:

“Kính chào Diệp tiên sinh!”

Đối với loại người như Diệp Diệt Tiêu, bọn họ không dám sơ suất chút nào.

Thấy mọi người đều khách khí như vậy, Diệp Viễn có chút bất đắc dĩ nói:

“Mọi người đừng có khách sáo với cháu như vậy, nếu như cháu đã muốn nhận Niếp Niếp làm đồ đệ thì sau này chúng ta đều là người một nhà cả!”

Tuy Diệp Viễn nói vậy nhưng ba người còn lại vẫn vô cùng khẩn trương, có hơi luống cuống tay chân.

Không biết nên làm gì cho phải.

Cũng may chính lúc này Niếp Niếp từ phía sau đi tới, vô cùng kích động nắm lấy tay Diệp Viễn hỏi:

“Anh Diệp Viễn, anh thật sự là anh hùng Diệp Diệt Tiêu đấy à?”

Lúc trước, trong câu chuyện về Diêp Diệt Tiêu mà chị của Niếp Niếp kể cho cô bé, Diệp Diệt Tiêu đã bị chị Niếp Niếp định vị thành một người anh hùng cứu thế vô cùng to lớn.

“Con bé ngốc này, bây giờ sao có thể gọi là anh được nữa, mau gọi sư phụ đi!”, mẹ của Niếp Niếp trước tiên phản ứng lại, nói.

“Niếp Niếp, nhớ nhé, sau này không thể xem sư phụ là anh trai được nữa, phải đổi kêu thành sư phụ!”, chị của Niếp Niếp cũng tiến lên tiếp lời.

“Sư phụ là cái gì thế?”, Niếp Niếp có hơi khó hiểu hỏi.

Chị của Niếp Niếp vừa mới chuẩn bị giải thích thì Diệp Viễn lại nói: “Không sao đâu, không cần phải giải thích, chờ Niếp Niếp lớn hơn chút nữa tất nhiên sẽ hiểu thôi!”

“Đúng đúng đúng, chuyện này chúng ta khoan hãy giải thích cho Niếp Niếp. Niếp Niếp à, bây giờ con mau mau quỳ xuống dập đầu sư phụ con đi!”, cha của Niếp Niếp cũng vội vàng nói.

“Vâng ạ!”

Tuy Niếp Niếp không hiểu tại sao phải gọi Diệp Viễn là sư phụ, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoan quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.

Dập đầu ba cái với anh.

“Sư phụ!”

Sau khi dập đầu ba cái xong, Niếp Niếp cũng gọi một tiếng sư phụ giòn giã.

Mà chính tiếng sư phụ này đã làm cho Diệp Viễn nở ruột nở gan, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

Chính xác mà nói, thật ra Niếp Niếp cũng được xem như là đồ đệ đầu tiên của anh. Tuy rằng lúc trước cũng thu Vương Văn Văn làm độ đệ, nhưng cho tới hiện giờ Vương Văn Văn cũng chỉ có thể được xem như một đệ tử ký danh mà thôi.


“Đồ nhi ngoan, mau đứng dậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK