Anh lấy cây bút dầu từ nhân viên công tác ở bên cạnh, vẽ một đường lên phía trên, nói:
“Cắt ra từ chỗ này đi.”
Các loại công cụ đều có sẵn trong thành phố đổ thạch, đội ngũ nhân viên cũng rất chuyên nghiệp.
Chẳng bao lâu, cùng với tiếng cưa điện, khối nguyên thạch trị giá một trăm hai mươi triệu bị mở ra.
Mọi người lập tức nhìn thấy một mảnh xanh biếc, dùng ánh đèn chiếu vào là có thể nhìn thấy trạng thái bên trong.
Một người lão làng trong nghề có thể đưa ra đánh giá rằng bên trong có cần ba ký phỉ thúy. Mà còn lại có Đế Vương Lục, là ba trăm triệu, phần lãi gộp có thể đạt hơn hai trăm phần trăm.
Chỉ trong chốc lát đã kiếm lời được một trăm tám mươi triệu.
Chu Bỉnh Khôn cười thành tiếng.
Ngược lại, những thương nhân vừa mở miệng trêu chọc ban nãy, bây giờ im phăng phắc.
“Mèo mù gặp cá rán thôi.”
Có người lẩm bẩm nói, nhưng tất nhiên là bọn họ không đủ tự tin để khẳng định.
Ngay cả Thủy Tiên Nhi cũng nhìn Lý Quân bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Chàng trai này có chút năng lực nha.”
“Có muốn tiếp tục cắt hay không?” Người quản lý hỏi.
“Không cần.”
Sau khi Lý Quân nói xong, anh liếc mắt nhìn những người có mặt ở đây.
“Tình trạng bên trong của khối đá, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, bên trong ít nhất còn có ba ký phỉ thúy, đề ra giá khoảng chừng ba trăm triệu chắc chắn không thành vấn đề.”
“Phía dưới vẫn còn có rất nhiều chỗ không thấy được, nếu cũng cắt ra được phỉ thúy, vậy thì coi như: kiếm được lời rồi.”
“Cho nên ba trăm triệu này, bây giờ tôi muốn bán chúng đi.”
Nghe được lời này của Lý Quân, mọi người ở đây đều ngỡ ngàng.
Vừa mở ra đã muốn bán, đây là tình huống gì vậy?
Mà Chu Bỉnh Khôn chỉ dừng lại một chút đã hiểu được ý của Lý Quân.
“Chẳng lẽ Lý Quân muốn dùng một trăm tám mươi triệu này như lăn một quả cầu tuyết sao, chờ đến lúc đủ một tỷ rưỡi để mua được khối Thạch Hoàng kia?”
“Tôi mua.”
Sau khi im lặng một lúc lâu, một người đàn ông béo đứng dậy.
Hoàn toàn chính xác, theo lời của Lý Quân, nếu mua khối đá này với giá ba trăm triệu, nhất định sẽ có lời, không mua thì là kẻ ngốc.
Nghe được đối phương lên tiếng, những người vừa rồi chưa kịp mở miệng lập tức có chút hối hận.
Sớm biết thì đã không do dự rồi.
Một tấm chỉ phiếu được viết ngay tại chỗ, lập tức có người mang khối đá kia đi.
Mấy ông chủ đứng gần đó thở dài, rõ ràng là hối hận vì đã ra tay quá trễ.
“Các ông chủ cứ yên tâm, không cần buồn bực, một lát nữa sẽ có bất ngờ.”
Nói xong, Lý Quân đi đến khối đá thứ hai.
Lần này, dường như có rất nhiều người đã hiểu được ý đồ của Lý Quân.
Chỉ là có người cười một tiếng rồi nói: “Tên nhóc này chẳng qua chỉ đoán trúng được một khối mà thôi. Vậy mà lại muốn dùng cách này để kiếm tiên, cũng quá tự cao tự đại rồi, nếu kh: šp theo là một khối đá bình thường, rất có thể sẽ mất cả chì lẫn chài.”
“Đúng vậy, nếu đã cược thắng được một khối rồi thì tại sao không biết thấy cái tốt mà giữ lấy?”
Lý Quân chỉ tay vào những khối đá, nói: “Tôi mua cái này, còn có cái này, cái này…”
Một cái chỉ tay là chỉ đến ba khối đá, xài hết toàn bộ ba trăm triệu vừa kiếm được.
“Cắt.”
Theo yêu cầu của Lý Quân, những khối nguyên thạch được cắt ra ngay tại chỗ.
Mặc dù khối đá thứ hai được mở ra không phải là khối đá có Đế Vương Lục, nhưng cũng là phi thúy có trị giá một trăm năm mươi triệu.
Mặc dù không bằng khối thứ nhất nhưng phần lãi gộp cũng đạt đến một trăm năm mươi phần trăm.
Khối đá thứ ba là khối Long Thạch. Khối thứ tư là Tử La Lan cao cấp.
Lý Quân đã bán những khối đá này cho các thương nhân có mặt ở đây, lập tức kiếm được bảy trăm triệu.
Nhưng Lý Quân không có ý định dừng lại, trong chớp mắt mua thêm bảy khối nguyên thạch.
Xuất hiện một khối phỉ thúy loại đế vương.
Đấn khi bảy khối nguyên thạch được cắt xong, tất cả đều có phỉ thúy ở bên trong, không hề có một khối đá nào bị lỗ tiền.
Một tỷ rưỡi cuối cùng cũng đủ.
Người quản lý ở bên cạnh xanh mặt, biết được lần này bản thân đã gặp được cao thủ, vội vàng cho người đi báo cáo với ông chủ.
Lúc này, Lý Quân cầm một đống chỉ phiếu, đặt trước mặt người quản lý, chỉ vào khối Thạch Hoàng kia.
“Tôi muốn mua khối này.” “Có muốn giải thạch hay không?”
'Yết hầu người quản lý bỗng nhúc nhích một chút, hỏi.
“Không cần, chúng tôi sẽ trực tiếp vận chuyển nó.”
Lý Quân đã chắc chắn khối Thạch Hoàng này chắc chắn sẽ không bị thua lỗ.
Mà ngay lúc này, Chu Bỉnh Khôn lại vô cùng bái phục Lý Quân.
Ông thật sự là được một phen nở mày nở mặt.
Những gì xảy ra ngày hôm nay được coi là một huyền thoại trong toàn bộ giới đổ thạch.
Chu Bỉnh Khôn gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có một đội ngũ chuyên nghiệp đến đây.
Đây chính là công ty vận chuyển mà Chu Bỉnh Khôn đã nhờ bạn bè liên hệ ngày hôm qua.
Nhóm bọn họ chịu trách nhiệm vận chuyển khối đá đến sân bay, có thể đảm bảo an toàn cho khối đá.
Nam Địa Khu quá hỗn loạn, việc người †a vừa ra khỏi thành phố đổ thạch đã bị người khác cướp mất khối đá cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.
Có thể nói là Chu Bỉnh Khôn vô cùng chu đáo. Sau khi đặt khối đá lên xe, Chu Bỉnh Khôn cũng sợ đêm dài lắm mộng, nhanh chóng cùng với đám người
của Lý Quân và đoàn xe chở khối đá rời đi, chạy thẳng đến sân bay.
Ở bên kia, phía trong thành phố đổ thạch.
Hoa Hồng Máu – Thủy Tiên Nhi nhìn đám người Chu Bỉnh Khôn vội vã rời đi, đôi mắt sáng lên.
“Không ngờ, lần này Chu Bỉnh Khôn lại mời được một cao thủ đến đây.”
“Chỉ là đồ của Diệp Tiêu làm sao có thể nuốt trôi ngon lành như vậy được, lần này lấy của Diệp Tiêu gần ba tỷ, có chút tham lam rồi.”
'Thủy Tiên Nhi vuốt ngọc Tỳ Hưu trong tay, ra lệnh cho người cấp dưới bên cạnh:
“Đi hỏi thăm một chút, xem thử người mà lần này chủ tịch Chu dẫn theo bên cạnh là ai?”
Tai mắt của Thủy Tiên Nhi ở Nam Địa Khu có rất nhiều, chẳng mấy chốc tin tức đã được truyền đến.
Người cấp dưới báo cáo: “Bà chủ, ngoài hai trợ lý, Chu Bỉnh Khôn chỉ dẫn theo một thanh niên chịu trách nhiệm giám định bảo vật, tên là Lý Quân, còn có Duẫn Á Duẫn của công ty vệ sĩ, biệt hiệu là giáo đầu, trước đây từng làm huấn luyện viên tại Lục Phiến Môn, nghe nói có thể một đấu một trăm.”
Thủy Tiên Nhi cười lạnh nói: “Tôi đã từng nghe qua người tên Duẫn Á Duẫn này, cũng có chút danh tiếng ở vùng biên giới Sở Châu.”
Nói đến đây, trong giọng nói của đối phương để lộ ra sự khinh thường: “Chỉ là có chút tài mọn mà thôi, ngay cả tôi cũng không bằng, huống hồ là so sánh với Diệp Tiêu.”