Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Lý Quân (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này gã trung niên hoàn toàn chìm vào trong sự sợ hãi.

Lý Quân mới xuất hiện không đến vài phút mà hai tay của gã đều bị phế bỏ.

Cái tên đáng sợ như Lý Quân xuất hiện ở Sở Châu lúc nào vậy? Đáng lý ra cường giả mạnh như Lý Quân thì gã phải biết mới đúng chứ! Sao gã chưa từng nghe qua vậy!

Vẻ mặt Lý Quân lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân đều tản ra sát khí, anh giống như Ma Thần, sát ý trên người gần như cô đọng lại thành thực thể.

“Tao chính là người của nhà họ Vạn gia ở thủ đô, mày không thể giết tao.”

Dưới sát ý mãnh liệt của Lý Quân, thân thể gã không nhịn được run rẩy, lớn tiếng đe doạ.

Đây là lá bài tẩy duy nhất của gã.

Nhà họ Vạn ở thủ đô được xưng là gia tộc số một, trên toàn bộ Long Quốc, nhà họ Vạn cũng nằm trong số những gia tộc đứng đầu.

Nhưng Lý Quân cũng không bận tâm, anh tóm lấy cổ gã, nhấc bổng gã lên khỏi mặt đất.

Năm ngón tay nhìn qua rất bình thường nhưng bây giờ lại cứng như sắt thép khiến gã không cách nào giãy dụa được, đầu móng tay bấu chặt vào cổ họng khiến cho gã cảm thấy hít thở khó khăn.

“Tao kệ mẹ mày là người nhà họ Vạn hay người nhà họ Hoàn, cho dù mày là vua chúa, động đến người của tao, tao cũng sẽ giết mày!”

Bàn tay Lý Quân chậm rãi siết chặt, ánh mắt dữ tợn.

Tống Chân đang nằm tê liệt trong vũng máu, nghe được lời Lý Quân nói thì nở nụ cười.

Đưa cái lọ đó cho Lý Quân quả nhiên là quyết định đúng đắn của nhà họ Tống.

Ngoại trừ Lý Quân, còn ai có can đảm đắc tội với nhà họ Vạn ở thủ đô.

“Cứu taooo!”

Gã trung niên nhìn về phía mấy tên đàn em.

Ai ngờ, mấy tên đàn em của gã đã sớm bị dọa vỡ mật.

Gã vừa kêu cứu, mấy tên đàn em mới kịp phản ứng, vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.

Nhưng mà mới chạy được vài bước, thân thể lại bị nện bay ngược vào.

Lương Dũng đang đứng sừng sững ở cửa.

Mặc dù Lương Dũng không đánh được gã trung niên kia nhưng giải quyết mấy tên đàn em này là chuyện dễ dàng.

“Nhà họ Vạn sẽ không bỏ qua cho mày!”

Trong mắt gã trung niên lộ ra vài phần ác độc.

Giây tiếp theo.

“Bịch!”

Lý Quân lại buông lỏng tay.

Đúng lúc gã trung niên cho rằng Lý Quân sợ nhà họ Vạn .

“Răng rắc!”

Lý Quân đã một cước giẫm lên lồng ngực của gã làm cho ngực gã lõm thành cái hố, không biết bao nhiêu cái xương sườn đã bị giẫm gãy.

“A!”

Gã trung niên phát ra âm thanh đau đớn.

Gã hoảng sợ nhìn Lý Quân.

Đột nhiên gã ý thức được, Lý Quân không phải sợ nhà họ Vạn, mà là muốn tra tấn gã.

Nghĩ tới đây, thân thể của gã không khỏi run rẩy.

Sắc mặt Lý Quân lạnh lùng, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Anh lấy con dao găm bên cạnh, sau đó đâm vào vị trí gót chân của gã trung niên.

“Xì!”

Máu tươi bắn ra, một sợi gân chân trực tiếp bị cắt đứt.

Ngay sau đó là sợi thứ hai.

“A......”

Gã trung niên phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, ánh mắt đau đớn đến mức đỏ lên.

Lý Quân lại cắm dao găm vào giữa đầu gối của gã, như cách gã đã làm với Tống Chân

Giờ khắc này, gã trung niên đau đến chết đi sống lại.

Trong lòng gã vô cùng hối hận, tại sao phải trêu chọc vào Lý Quân.

“Xì!”

Đầu gối thứ hai.

Lý Quân giống như là tay đồ tể không có tình cảm, đang làm những công việc hết sức tầm thường.

Đau đớn quá lớn ập đến làm cho gã trung niên cảm thấy tuyệt vọng, giờ phút này gã chỉ muốn chết.

“Anh trai ơi, lúc ấy gã còn nói muốn cắt lưỡi em, khoét mắt em.”

Tống Bỉnh bảy tuổi rụt rè mở miệng.

Thằng bé ở tuổi này cũng đã hiểu được vài việc, cả nhà bị giết sạch, Tổng Bỉnh cũng giống chị gái, hận thấu xương gã trung niên.

“Anh biết rồi.”

Lý Quân mỉm cười.

Nụ cười này ở trong mắt Tống Bỉnh đương nhiên là hòa ái dễ gần, nhưng ở trong mắt gã trung niên thì đây là nụ cười kinh khủng nhất trên đời.

Gã lập tức bị dọa tè ra quần.

Cắt lưỡi móc mắt? Mấy chuyện này làm sao mà gã chịu nổi!

“Lý Quân, nhà họ Vạn sẽ không bỏ qua cho mày, nhà họ Vạn tao có Tông Sư!”

Gã trung niên hét lớn.

Trong chớp mắt.

Lý Quân đã giơ dao găm trong tay lên.

“Xì!”

Một ngụm máu tươi đột nhiên từ trong miệng gã trung niên phun ra, ánh mắt của gã trừng thật to, không đợi dao của Lý Quân đâm xuống, gã đã không còn hơi thở.

Gã cắn lưỡi tự sát.

“Hừ! May cho mày!”

Lý Quân tiện tay ném dao găm xuống đất.

Lúc này tầm nhìn của Tống Chân đã có chút mơ hồ, dù cô đã được Lý Quân truyền chân khí nhưng cô bị thương quá nặng. không chắc có thể qua khỏi hay không!

Lý Quân đi đến bế Tống Chân ra ngoài.

Lương Dũng đã xử lý hết đám đàn em, Tống Bỉnh nhỏ bé khập khiễng đi theo sau Lý Quân, trong đôi mắt nhỏ hiện lên vẻ lo lắng.

Anh đặt Tống Chân nằm ở ghế sau xe, Lương Dũng nhanh chóng lái xe phi ra đường lớn.

Lý Quân gấp gáp truyền chân khí vào trong cơ thể Tống Chân.

Đến khi xe đi được nửa đường, Tống Chân đã tinh lại.

“Lý Quân, cảm ơn anh.”

Tống Chân yếu ớt nói.

“Đây là việc tôi nên làm.”

Lý Quân nhìn Tống Chân, trong mắt anh có chút thương hại.

"Lý Quân, anh có thể đưa tôi đến Sở nghiên cứu Bạch Long ở Thanh Châu được không?"

"Cô muốn Tống Bạch Long chữa trị cho mình sao?"

Lý Quân nhìn khuôn mặt đầy máu của Tống Chân, không đành lòng an ủi cô: “Thực ra tôi cũng có thể chữa cho cô!”

Ai ngờ, Tống Chân lại lắc đầu:

"Không chỉ chữa trị, tôi còn muốn gặp chú ba một lần."

"Chú ba?"

Lý Quân sững người.

"Tống Bạch Long là chú ba của tôi, công ty Dược Vương là ông ấy dựng nên.”

"Sau đó, ông ấy gặp phải chuyện rắc rối, cha tôi sợ liên lụy đến nhà họ Tống nên đã đuổi ông ấy ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ."

"Sau khi ông ấy ra tù, cha tôi muốn ông ấy trở về nhà, nhưng đều bị từ chối."

"Nhưng giờ đây, cả nhà họ Tống đều đã chết, chỉ còn lại tôi và em trai, tôi nghĩ lần này ông ấy sẽ không từ chối nữa đâu."

Vẻ mặt Tống Chân buồn bã.

Hóa ra còn có chuyện thế này, khó trách Tống Bạch Long cứ luôn nói ông ta là người cô độc, ắt hẳn lúc ấy ông ta rất tức giận.

Lý Quân thầm nghĩ.

Vì vậy, Lý Quân bảo Lương Dũng lái xe đến Sở nghiên cứu Bạch Long.

Vừa gặp Tống Bạch Long, Tống Chân đã quỳ xuống trước mặt ông.

Nhìn thấy cháu gái thảm thương như vậy, lại biết tin cả nhà họ Tống bị giết sạch, hai mắt Tống Bạch Long đỏ hoe.

Ông đỡ Tống Chân dậy, cúi người cảm ơn Lý Quân.

"Lão đại, cảm ơn đã báo thù cho nhà họ Tống."

Lý Quân lắc đầu.

"Tôi nợ nhà họ Tống nhiều thứ, lẽ ra phải bảo vệ tốt nhà họ Tống."

"Chị em Tống Chân sẽ ở lại Sở nghiên cứu Bạch Long, tôi sẽ chữa thương cho cháu nó, còn thù hận với nhà họ Vạn ở thủ đô, để tôi đích thân đòi lại." Tống Bạch Long nói.”

Nghe Tống Bạch Long nói vậy, Lý Quân gật đầu.

Ban đầu anh muốn giúp báo thù, nhưng có một số việc đúng là cần người nhà họ Tống đích thân làm.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống trở nên bình lặng.

Trong khoảng thời gian đó, Lý Quân đến Sở nghiên cứu Bạch Long thăm Tống Chân vài lần.

Dưới sự điều trị của Tống Bạch Long, Tống Chân ngày càng khá hơn.

Lý Quân cũng yên tâm.

Cùng lúc đó, tác dụng của viên thuốc mà anh uống đã được hấp thu hoàn toàn, Lý Quân lại uống viên thứ hai.

Điều này khiến anh ngày càng tiến gần hơn đến tầng thứ năm của Thương Long Quyết.

Một tháng sau.

Sở nghiên cứu Bạch Long truyền tin tức đến cho Lý Quân, lô Thuốc Trường Thọ đầu tiên chính thức được sản xuất thành công.

Lý Quân lập tức gọi điện thoại cho Cố Nghiên, báo cho cô ấy biết, để cô ấy chuẩn bị cho buổi họp báo ra mắt sản phẩm.

Bên kia, Cố Nghiên cũng vô cùng phấn khích.

Một khi Thuốc Trường Thọ được tung ra thị trường, tập đoàn Quân Lâm sẽ bứt phá mạnh mẽ, không gì cản được.

Hãy để những gia tộc từng coi khinh tập đoàn Quân Lâm hối hận đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK