Lúc này, Đoạn Nhai đi lên kiểm tra Lư Bằng đã chết một chút.
Khi thấy quần áo trên lưng Lư Bằng không bị hư hại chút nào, bên trong miệng lại ứa ra mấy mảnh vụn nội tạng.
Hắn lập tức biết đây là tổn thương do luồng năng lượng đen tràn vào cơ thể Lư Bằng gây ra, sau đó càng thêm kính nể thủ đoạn của Lý Quân.
Sau khi nói xong chuyện chính, Đoạn Nhai vẫn có chút sầu lo.
"Theo tôi được biết, tên Lư Bằng đã đầu quân cho nhà họ Lâm ở Nam Địa Khu, bây giờ Lư Bằng chết ở nơi này, nhà họ Loan phải cẩn thận với sự trả thù của nhà họ Lâm."
"Nhà họ Lâm ở Nam Địa Khu?"
Loan Thiệu Hằng và những người khác vốn còn đang vui mừng, khi nghe thấy mấy chữ nhà họ Lâm thì sắc mặt lại lần nữa trở nên khó coi.
Một tên Lư Bằng đã suýt nữa khiến nhà họ Loan bay màu, chưa kể nhà họ Lâm còn mạnh hơn cả Lư Bằng.
Vừa rồi bọn họ còn hớn hở ra mặt, vậy mà quên mất chuyện này.
"Yên tâm đi, đưa Phật đưa đến tây thiên, nếu như nhà họ Lâm ra tay thì đương nhiên tôi sẽ giúp các ông ngăn lại."
Sau khi Lý Quân nói xong, lúc này trong lòng mọi người trong nhà họ Loan mới hơi ổn định lại một chút.
Thật ra Lý Quân không chỉ vì giúp nhà họ Loan mà còn vì chính mình.
Bây giờ huyết ngọc châu mà nhà họ Lâm muốn hiến cho Tu La đang ở trên người mình, khẳng định bọn họ sẽ tới làm phiền mình.
Như vậy, một trận chiến với nhà họ Lâm là chuyện không thể tránh khỏi.
Đương nhiên, nếu như nhà họ Lâm không làm gì quá đáng thì Lý Quân cũng sẽ không làm gì nhà họ Lâm cả, thậm chí còn có thể đền bù cho bọn họ một chút.
Dù sao huyết ngọc châu vốn là của nhà họ Lâm.
Lý Quân đi cùng người nhà họ Loan đến khách sạn Vạn Hào, trong lúc đó mọi người không tránh khỏi lấy lòng và cảm ơn một phen.
Thật ra Lý Quân cũng không thích bầu không khí như thế này, sau khi nhét đầy dạ dày, anh đứng dậy trực tiếp rời đi.
Loan Thiệu Hằng bảo con gái đi theo tiễn Lý Quân, lúc Loan Thục Ninh chạy ra thì phát hiện chiếc xe thể thao của Lý Quân đã nghênh ngang rời đi.
Cô lập tức bĩu môi phụng phịu một mình ở nơi đó.
Mà cùng lúc đó, bên trong một hội quán ở thành phố Sở Châu.
Lâm Vũ Thu mặc một chiếc váy trắng, trên mặt trang điểm nhẹ, cô ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm tách cà phê, chiếc thìa trong tay nhẹ nhàng khuấy động, phong thái tao nhã, ánh mắt bình tĩnh không màng danh lợi.
Mà đối diện cô là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên mặc đồ thời Đường, người này có khuôn mặt chữ quốc và nét mặt uy nghiêm.
Khí thế vô tình toát ra từ đôi mắt của ông ta mang đến cho người ta cảm giác như một con mãnh hổ đang ngủ đông.
Cách hai người không xa, có hơn mười người đàn ông cường tráng mặc đồ đen, tất cả đều đứng thẳng tắp như lao, tạo thành một cấm địa xung quanh hai người.
"Chú Mạnh, trà hay cà phê?"
Lâm Vũ Thu khẽ hỏi.
"Tôi không uống, cô không cần phải để ý đến tôi."
Mạnh Phồn Sâm mỉm cười nói. Từ đầu đến cuối, hai tay của ông ta đều đặt ở trên đầu gối, lưng thẳng tắp, tác phong cẩn thận tỉ mỉ giống một quân nhân được huấn luyện bài bản.
Lâm Vũ Thu mở miệng: "Tôi vừa mới nhận được tin tức, người nhà họ Loan xuất hiện ở khách sạn Vạn Hào, chẳng phải chuyện này có nghĩa là lần báo thù này của Lư Bằng đã thất bại sao."