Lý Quân thong thả bước vào trang viên nhà họ Hà mà không một ai dám ngăn cản.
Ở bên kia, trên sân thượng bên ngoài trang viên của nhà họ Hà, Long Nha, Đường Trúc và Hạ Vân Huy đều đồng thời đặt ống nhòm về phía bên này.
“Kỹ năng của Lý Quân thật sự rất đáng sợ, tôi còn chưa kịp nhìn rõ anh ta ra tay như thế nào, thì người nhà họ Hà đã ngã xuống hết.”
Hạ Vân Huy thở dài.
Long Nha thở dài: “Mặc dỳ kỹ năng của anh ta rất mạnh. nhưng dù sao anh ta vẫn còn quá trẻ, thật sự đã bước vào trang viên nhà họ Hà.”
“Nhưng anh ta lại không biết những tên vệ sĩ xông ra ban nãy chỉ là mồi nhử muốn dụ anh ta vào nhà họ Hà mà thôi, cỗ máy giết người thật sự đang ở bên trong.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Đường Trúc vô cùng lo lắng.
“Tôi sẽ gọi cho vệ sĩ của Long Nha đến ngay bây giờ.”
“Mặc dù chuyện này vi phạm kỷ luật của bộ Chiến, nhưng để cứu Lý Quân, tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Long Nha nói.
Đường Trúc và Hạ Vân Huy rơi vào im lặng.
Dẫn người của Chiến Bộ xông vào một gia đình bình thường là không được phép, đặc biệt là ở vùng đất Thủ đô này, và nếu như tin tức bị truyền ra, ngay cả với thân phận của Long Nha, bọn họ e rằng cũng sẽ bị trừng phạt.
Tuy nhiên, tính mạng của một người đang bị đe dọa, và đúng là hiện tại không thể quan tâm đến nhiều chuyện như vậy được.
Cũng trách là do Lý Quân quá mức bốc đồng, lại không có thường thức.
Lý Quân đang đi thẳng vào sâu trong trang viên.
Những tên vệ sĩ của nhà họ Hà vốn dĩ đã rút lui khỏi trang viên nhưng đột nhiên dường như bọn họ lại được tiếp thêm tự tin, đứng yên tại chỗ không tiếp tục rút lui nữa.
Cùng lúc đó, có vô số người từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn chặn đứng đường lui của Lý Quân.
Hà Kính Tùng đứng phía sau, trên người mặt một bộ quần áo màu đen rộng rãi, đứng bên cạnh còn có Nhạc Khôn Bằng và con trai là Hà Sâm An, xuất hiện trong tầm mắt của Lý Quân.
Đây là lần đầu tiên Hà Kính Tùng gặp mặt trực tiếp Lý Quân.
Kẻ thù đỏ mắt nhìn nhau, giữa hai bên có sát khí tỏa ra vô cùng mạnh mẽ.
“Lý Quân, tôi không ngờ cậu thật sự dám đến đây, tôi nên khen là cậu dũng cảm hay là nói cậu ngu ngốc?”
Hà Kính Tùng giễu cợt nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Có vẻ như ông đã chuẩn bị rất kỹ.” Lý Quân không hoảng không loạn một chút nào, bình tĩnh quan sát xung quanh trang viên một lượt rồi nói: “Không thể không nói, các gia đình gia thế như các người thật sự rất biết hưởng thụ, một trang viên lớn như vậy, nó đáng giá hàng chục tỷ, đúng không?”
“Thật không công bằng khi người dân của Long quốc mỗi ngày đều phải vật vã mưu sinh đến mệt chết vẫn không kiếm đủ tiền đặt cọc cho một căn phòng, mà các thế gia như các người thế này, lại có thể nắm giữ chín mươi chín phần trăm tài sản của xã hội.”
“Đến lúc này mà cậu vẫn còn tâm tư suy nghĩ đến những chuyện này sao?” Hà Kính Tùng nhịn không được cười ra tiếng: “Chờ một chút đến khi cậu chứng kiến được món quà mà tôi cất công chuẩn bị cho cậu, thì chắc hẳn đến lúc đó cậu không còn tâm trạng để nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Nói xong, Hà Kính Tùng phất phất tay.
Những tên vệ sĩ còn lại nhao nhao móc súng ra, tất cả các nòng súng lạnh như băng đều nhắm về phía Lý Quân.
Nếu như những tên vệ sĩ này đồng loạt nổ súng thì đối với người bình thường chỉ sợ sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
“Lý Quân, đối với quà mà tôi cất công chuẩn bị riêng cho cậu, cậu có thích hay không?”
Vẻ mặt Hà Kính Đình vô cùng đắc ý hỏi.
Chỉ thấy Lý Quân lắc lắc đầu: “Chỉ với những người này mà muốn đối phó với tôi à?”
“Đương nhiên là còn hơn thế nữa.”
Hà Kính Tùng vỗ vỗ tay.
Trong giây tiếp theo.