Trong mắt gã trung niên lộ ra vài phần dữ tợn.
Gã giết cả nhà họ Tống, đương nhiên không ngại giết thêm một Tống Chân, nhưng mà cái lọ kia gã chưa lấy được, gã phải cạy miệng Tống Chân trước, nếu không sẽ vĩnh viễn không biết cái lọ kia ở đâu mất!
“Cái lọ kia là nhà họ Tống tao bỏ số tiền lớn mua về, để lấy được cái lọ đó mà mày giết sạch người nhà tao, thù này! Hận này! Tao có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn mày!”
Tống Chân nghiến răng nghiến lợi nói.
Tống Chân hiểu rất rõ gã trung niên trước mắt này là dạng người gì, kể cả cô có nói cho gã biết cái lọ ở đâu thì đối phương cũng sẽ không tha cho cô, dù sao cũng là người sắp chết, cô tuyệt đối không để kẻ thù chiếm được lợi!
Lúc cả nhà họ Tống đang bị tàn sát, Tống Chân hốt hoảng mang theo em trai chạy tới nơi này.
Vốn cô định lặng lẽ gọi điện thoại cầu cứu Lý Quân nhưng thật không ngờ đúng lúc Lý Quân gọi tới, tiếng chuông điện thoại làm cho gã trung niên nhanh chóng phát hiện được chỗ nấp của cô và em trai.
Thù hận gần như nhấn chìm cả người Tống Chân! Cô hận không thể băm vằm gã trung niên ra làm trăm mảnh, nhưng cô biết mình không có khả năng báo thù.
Vẻ mặt gã trung niên âm trầm, gã liên tục tự hỏi bước tiếp theo phải làm sao, sâu trong ánh mắt gã là sát ý lạnh lẽo!
Tống Chân rất thông minh, cô biết dù sao cũng chết nên gã rất khó ép cô khai ra tung tích của cái lọ.
Nhưng mà thứ trong lọ đó quá quan trọng.
Sau một khắc, gã quyết đoán ra tay, một con dao găm từ trong tay bay ra, hóa thành vệt sáng đánh vào đầu gối Tống Chân.
“Bùm bùm!”
Máu bắn tung tóe trên đầu gối, Tống Chân quỳ rạp xuống đất.
Gã trung niên đương nhiên sẽ không dễ dàng giết chết Tống Chân, gã muốn tra tấn để ép hỏi cô tung tích của cái chai!
“Có nói hay không?!”
Ánh mắt gã trung niên âm độc hỏi.
Tống Chân đau đến mức trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng dù vậy, cô vẫn lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
“Mày cho rằng như vậy là tao chịu thua sao hả? Mày cứ nằm mơ đi! Mày giết tao luôn đi chứ tao nhất định sẽ không nói cho mày biết, mày chỉ phí thời gian thôi!”
“Con điếm thúi này! Để tao coi mày chịu được bao lâu!”
Sau một khắc, gã trung niên đi tới trước mặt Tống Chân, một phát túm lấy tóc của cô.
Ngay sau đó, gã hung hăng dộng mạnh đầu cô xuống đất, liên tục dộng vài cái, mặt Tống Chân đã be bét máu!
Sau đó gã trung niên giơ chân lên đá vào đầu Tống Chân, thân thể Tống Chân bị đá bay ra xa bốn năm mét, đầu đụng vào container phía sau, máu tươi trào ra liên tục ướt đẫm cả đầu cô.
“Chị hai ơi! Chị ơi, chị sao rồi!”
Em trai Tống Chân, Tống Bỉnh mặt đầy nước mắt vọt tới bên cạnh chị gái, không ngừng lay cơ thể Tống Chân.
“Chị hai ơi, chị ơi chị đừng chết mà...”
“Chị không sao.”
Tống Chân miễn cưỡng bò dậy khỏi mặt đất.
“Đúng vậy, chị của mày sẽ không chết.”
Gã trung niên đi tới. Một cước đá Tống Bỉnh văng ra ngoài vài mét, sau đó cầm dao găm đâm vào đầu gối Tống Chân, gã độc ác nghiến dao găm xuống, liên tục xoay tròn như muốn khoét ra cái lỗ trên đầu gối của cô!
Dao găm ở trong đầu gối phát ra âm thanh ma sát với xương cốt.
Tống Chân đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân đều đang run rẩy, cô đau đến mức muốn ngất đi.
“Nếu như mày còn không nói, tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết! À đúng rồi, còn thằng em trai đáng yêu kia của mày, tao sẽ để cho nó thấy chị nó chết thảm thế nào! Tiếng kêu thảm thiết của mày chắc là hay lắm đó!"
Giọng nói của gã vô cùng độc địa.
Nói xong, gã ra hiệu cho đàn em phía sau, lập tức có hai tên đi đến lôi Tống Bỉnh dậy.