Phó Hồng tận tình khuyên nhủ: “Tiểu Tuyết, cùng mẹ về đi. Mẹ đã đích thân đến Sở Châu vì con, nếu con không quay về, lại tuỳ hứng thì mẹ sẽ tức giận.”
Nam Cung Tuyết lắc đầu, trong ánh mắt mang theo sự kiên định.
“Con không về đâu. Nếu con về, mẹ sẽ ép con cưới tên khốn Thôi Ngạn đó, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Loan Thục Ninh ở bên cạnh có vẻ lo lắng.
Hai mẹ con đang tranh cãi căng thẳng nhưng cô là một người ngoài cuộc, không thể nói được gì.
Phó Hồng tiếp tục nói: “Thôi Ngạn thì sao? Có lẽ trước kia có một số lời đồn đại, nhưng không có thiếu gia xuất thân từ gia tộc giàu có nào mà không có scandal. Chỉ cần sau khi kết hôn với con, nó chịu hồi tâm chuyển ý là được rồi.”
“Và vài ngày nữa sẽ đến ngày mừng thọ lần thứ bảy mươi của ông nội con. Ông nội con từng yêu thương con nhất. Con không định về nhà ngay cả vào ngày mừng thọ của ông sao?”
“Ông nội yêu con là thật, nhưng lần này chính ông là người ép con gả cho nhà họ Thôi. Điều đó chứng tỏ trong lòng ông, con vẫn không thể so sánh với lợi ích của gia tộc, cho nên con sẽ không về. Mẹ, mẹ đừng nói nhiều tốn công vô ích nữa.”
Phó Hồng thất vọng nói: “Con thật là cố chấp, hôm nay mẹ nhất định phải đưa con đi.”
“Mẹ muốn xem ai dám ngăn cản mẹ...”
Bà vừa dứt lời, Lý Quân liền đi tới.
“Tôi dám ngăn cản bà.”
Phó Hồng nghe tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy Lý Quân, trong mắt bà hiện lên vẻ lạnh lẽo.
“Lại là cậu, mấy lần hủy hoại việc tốt của tôi, cậu thật sự cho rằng gia tộc Nam Cung rất dễ trêu chọc sao!”
Có thể nói Phó Hồng vô cùng bất mãn với Lý Quân.
Nếu không có Lý Quân, Nam Cung Tuyết đã bị bắt về từ lâu.
“Là một người mẹ, coi con gái mình như một công cụ kiếm lời mà cũng không biết xấu hổ.”
Lý Quân mỉa mai.
“Thằng nhóc kia, trình độ của cậu quá thấp, hoàn toàn không biết thế giới ngoài kia như thế nào.”
“Bởi vì Tiểu Tuyết bảo vệ cậu nên tôi mới không động vào cậu. Nhưng nếu hôm nay cậu dám ngăn cản tôi, cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
Phó Hồng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Cùng lúc đó, phía sau Phó Hồng, hơn hai mươi vệ sĩ mặc đồ đen tiến về phía trước vài bước, mỗi người đều mang theo ánh mắt sắc bén.
“Lý Quân, tôi đã đề phòng chuyện cậu tiếp tục chạy đến gây rối từ lâu, cho nên đây là quà mà tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu.”
“Hơn hai mươi vệ sĩ này đều là cao thủ của gia tộc Nam Cung, cho dù cậu có tài giỏi đến đâu thì trước mặt họ, cậu sẽ không thể chịu nổi một chiêu.”
Những vệ sĩ này đều đã đạt tới trình độ minh kình, hoàn toàn được xem là sự tồn tại mạnh mẽ.
Kể từ lần trước thuộc hạ bị Lý Quân đánh bại, Phó Hồng đã đặc biệt điều động một nhóm cao thủ đến đây.
“Mẹ, để con dạy cho thằng ranh này một bài học.”
Nam Cung Hải lúc này không khỏi nói: “Hôm nay tôi nhất định phải đập nát cái miệng của cậu.”
Nam Cung Hải có chút nóng lòng muốn thử.
Lần trước ở quảng trường, sự xuất hiện của Lục Phiến Môn đã ngăn cản anh ta đánh Lý Quân, anh ta vẫn luôn nhịn đến giờ.
“Lý Quân này có chút bản lĩnh, Tiểu Hải, chỉ sợ con không phải đối thủ của hắn.”
Phó Hồng nghe con trai nói xong, không khỏi hơi nhíu mày.
Nam Cung Hải nói như không có gì: “Mẹ, mẹ quên rồi sao, con đã đoạt được quán quân bác kích, có thể đánh nát thằng nhóc này.”
Nói xong, anh ta siết chặt nắm đấm rồi tiến đến gần Lý Quân với nụ cười hung tợn.