Lý Quân một mình đánh bại tất cả cao thủ thuộc ba thế hệ: người già, trung niên và thanh niên của thôn Ngọa Hổ.
Nhìn cảnh tượng rên rỉ khắp nơi, có thể thấy Lý Quân ra tay với họ không hề nương tay như với ông nội của Hùng Bi, chiêu nào chiêu nấy vô cùng tàn nhẫn.
Đến nỗi những gã đàn ông thường ngày cứng rắn, giờ cũng phải chảy nước mắt vì đau đớn.
Từng người bò dậy, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào vị sát thần không biết từ đâu xuất hiện này, không dám liều lĩnh xông lên nữa.
Lúc này, ông nội của Hùng Bi mới đứng ra nói một câu: "Đây là khách của nhà tôi, mọi người hiểu lầm rồi."
Cuối cùng Lý Quân cũng lấy được sự công nhận của ông nội Hùng Bi, với tư cách ngang hàng, anh được phép ngồi đối diện với ông nội Hùng Bi, bình thản pha trà.
Những người vốn chạy đến giúp một tay nhưng ai nấy bị đánh bầm dập cũng không còn mặt mũi nào ở lại, đành lũ lượt bỏ về.
Tuy nhiên, trước khi đi, một ông lão đã giơ ngón tay cái khen ngợi Lý Quân.
Nói thật, dù miệng họ có thừa nhận hay không, thì trong lòng họ đã hoàn toàn bị Lý Quân thu phục.
"Con là Lý Quân, không biết tên của lão tiên sinh là gì?"
Lý Quân rất kính trọng ông lão, không hề tỏ ra coi thường vì đã thắng trong trận chiến vừa rồi.
Thực ra cũng dễ hiểu, ai nhìn thấy cháu trai mình làm đàn em của người khác cũng muốn thử xem người đó có đủ tư cách hay không.
Cái này cũng giống như khi chọn con rể và gả con gái vậy.
"Tên tôi sao? Đã quá lâu rồi tôi không nhớ nữa, cậu cứ gọi tôi Lão Hùng là được."
Lão Hùng cười ha hả nói.
"Còn cậu, tuổi trẻ tài cao, thực lực lại thâm sâu khó lường, chẳng lẽ đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân trong truyền thuyết?"
Nghi vấn của Lão Hùng là có cơ sở.
Tuy ông chưa đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Tông Sư, nhưng trong cùng cảnh giới, ít ai có thể là đối thủ của ông.
Nhưng trước mặt Lý Quân, ông hoàn toàn bị đấm như một bao cát.
Cũng may là Lý Quân nể mặt nương tay, nếu không thì bộ xương già này của ông cũng bị người ta đập nát.
Võ giả tôn trọng người mạnh, đặc biệt là những người lớn tuổi, nửa đời trước bọn họ chinh chiến khắp nơi, nửa đời sau tự nguyện ẩn danh, bỏ đi sự hiếu thắng, nhưng bản chất bên trong lại không hề thay đổi.
Trò chuyện một hồi, Lý Quân biết được ông nội Hùng Bi từng là một thành viên của Chiến Bộ.
Ông đã theo Nhất Đế Nhân Vương lập nên Long Quốc, mãi đến khi tuổi đã xế chiều, vị vua đầu tiên qua đời, đời thứ hai lên kế vị.
Thế hệ lão làng từng theo phò tá Nhất Đế Nhân Vương dứt khoát lui về ẩn cư, lập nên thôn Ngọa Hổ.
Cuối cùng Lý Quân cũng hiểu được, tại sao một cái thôn nhỏ bé lại có nhiều cao thủ đến vậy.
Lão Hùng và Lý Quân tâm sự rất nhiều, sau cùng tất cả hoài bão to lớn, công danh lợi lộc đều quy về một tiếng thở dài của Lão Hùng.
Đối với một người đã trải qua nhiều sóng gió như Lão Hùng, Lý Quân vô cùng kính nể!
Họ đã cống hiến hết sức lực tuổi trẻ cho Long Quốc và luôn giữ vững niềm tin của mình.
Qua cuộc trò chuyện, Lý Quân cũng đã học được những kiến thức sâu sắc về võ đạo.
Từ lời của Lão Hùng, anh nghe ra hai chữ: "Niềm tin".
Võ đạo cũng cần có niềm tin của riêng mình.
Lão Hùng hầm một nồi gà rừng để đãi Lý Quân, đồng thời còn tự hào rằng tay nghề nấu nướng của ông cũng tuyệt vời như võ công của ông vậy.
Lý Quân tuy võ công cao hơn Lão Hùng, nhưng về khoản nấu nướng, chắc chắn không bằng ông.
Sau khi dùng bữa xong.
Lão Hùng nắm tay Lý Quân, trịnh trọng giao đứa cháu trai khờ khạo cho Lý Quân.
Lý Quân lại cùng lão Hùng thảo luận một số vấn đề về võ đạo.
Ông cả đời say mê võ đạo, đã truyền cho Lý Quân rất nhiều cảm hứng.
Đến chiều tối, Lý Quân và Hùng Bi mới lái xe rời đi.
Như vậy, Hùng Bi khờ khạo chính thức trở thành đàn em của Lý Quân.
Sau khi Lý Quân rời đi, một số ông lão trong thôn đã đến nhà Hùng Bi.
"Lão già họ Hùng, thanh niên kia là ai, sao lại mạnh đến vậy?"
"Đúng vậy, tôi đã là Tông Sư, vậy mà bị cậu ta đá một phát vào đầu, đập vào tường, ê ẩm nửa ngày rồi đấy..."
"Quá kinh khủng, cậu ta đang ở cảnh giới nào?"
Lão Hùng rít điếu thuốc, trầm tư hồi lâu rồi nói: "Sức mạnh của cậu ấy không thể đánh giá bằng kiến thức thông thường của chúng ta được đâu."
Nghe vậy, sắc mặt của mấy ông lão lập tức thay đổi.
"Chẳng lẽ là Luyện Khí Sĩ?"
"Nhưng truyền thừa của Luyện Khí Sĩ chẳng phải đã sớm thất truyền rồi sao?"
"Ai nói thất truyền, lúc trước trong Chiến Bộ của chúng ta có một vị Luyện Khí Sĩ đấy còn gì!”
"Ông nói Lục Trưởng Lão?"
Sắc mặt của mấy ông lão lập tức biến đổi.
…
Nửa đêm, Lý Quân và Hùng Bi mới về đến Sở Châu.
Tên Hùng Bi này hưng phấn đến mức không ngủ, còn chạy xuống hầm ngầm luyện quyền!
Sáng sớm hôm sau.
Lý Quân gọi Hùng Bi đến trước mặt mình, sau đó đẩy một quyển sách đến trước mặt hắn.
"Bắt đầu từ hôm nay, ngoài việc tu luyện La Hán Thần Đả, anh còn phải tu luyện Thập Long Thập Tượng Công này cho tôi."
Lúc trước lão già truyền cho Lý Quân hai bộ công pháp, một là Thương Long Quyết, hai là Thập Long Thập Tượng Công.
Bộ Thập Long Thập Tượng Công này vô cùng uy mãnh, ra tay như sấm sét, vô cùng thích hợp để Hùng Bi tu luyện.
Tất nhiên Lý Quân đã luyện bộ công pháp này đến đại thành.
Khác với Thương Long Quyết, lúc trước lão đầu đã nói bộ công pháp Thập Long Thập Tượng Công này, nếu Lý Quân muốn bồi dưỡng đàn em thì có thể truyền lại cho bọn họ.
Thương Long Quyết thì Lý Quân chỉ có thể truyền lại cho người thừa kế duy nhất sau này của anh. Vì vậy hiện tại anh sẽ truyền Thập Long Thập Tượng Công cho Hùng Bi.
Hơn nữa, Hùng Bi trời sinh đã có sức lực lớn, tu luyện bộ công pháp này vô cùng phù hợp.
Hùng Bi cầm sách lên lật vài trang, nhưng lại nhíu mày.
"Làm sao vậy?"
Lý Quân không khỏi nghi hoặc.
Nói thật, lúc lão đầu truyền công pháp cho Lý Quân, đều là truyền miệng, đây là thành quả mà Lý Quân thức trắng cả đêm qua để vẽ!
Chẳng lẽ là do anh vẽ quá xấu?
"Cái kia... tôi không biết chữ."
Hùng Bi gãi đầu.
"…"
Lý Quân có chút cạn lời.
Lúc đầu anh sợ phiền phức, mới định viết ra giấy, để Hùng Bi tự luyện.
Bây giờ hết cách, chỉ có thể đích thân dạy hắn.
Nghĩ vậy, Lý Quân quả quyết châm lửa đốt sách, sau đó trực tiếp thị phạm cho Hùng Bi.
Nửa tiếng sau.
Hùng Bi cuối cùng cũng lĩnh hội được chiêu thức đầu tiên, bắt đầu tự luyện tập.
Lý Quân không khỏi lau mồ hôi trên trán.
"Mẹ nó chứ sao thằng cha này ngu thế? Nhớ lúc mình học võ với lão đầu, chỉ học một lần là thuộc rồi."
Anh lắc đầu bất lực.
Lý Quân bước ra khỏi biệt thự.
Lúc này, Lương Dũng đã đợi ở cổng biệt thự từ lâu.
"Thiếu gia, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, chúng ta có thể xuất phát rồi."
"Được!”
Lý Quân gật đầu, bước lên xe.
Hôm nay anh sẽ trở về Chiến Long Điện, kế thừa vị trí Điện chủ.
Đồng thời, cũng sẽ chính thức bước vào thế giới mà lão đầu đang sinh sống.