“Tôi vào khách sạn, sáng mai anh tới đón tôi, chúng ta cùng đi qua bên nhà họ Nam Cung.”
Lý Quân sai bảo.
“Được được.”
Ngô Huyền Tiễn vẫn đưa Lý Quân ra tận thang máy, sau đó mới xoay người rời đi, trong miệng còn ngâm nga hát, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Ngày hôm sau.
Trong nhà họ Nam Cung vô cùng bận rộn.
Hôm nay đại thiếu gia nhà họ Thôi, Thôi Ngạn sẽ đến nhà họ Nam Cung, thương lượng vài chuyện liên quan đến tiệc đính hôn nên nhà họ Nam Cung đương nhiên sẽ chuẩn bị vô cùng long trọng để tiếp đón hắn.
Trên mặt ai nấy đều tràn ngập vui sướng.
Nhà họ Nam Cung và nhà họ Thôi hợp tác với nhau, đều phù hợp với cả lợi ích của hai bên gia tộc.
Chỉ có một mình Nam Cung Tuyết âm thầm khóc.
Trong phòng trên lầu hai, Phó Hồng đẩy cửa đi vào.
“Tiểu Tuyết, sao con còn chưa xuống? Thiếu gia nhà họ Thôi đã tới rồi đó, muốn gặp con một lần.”
“Lần đầu tiên gặp mặt, con nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho thiếu gia nhà họ Thôi.”
Nam Cung Tuyết chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm đáp lại mẹ mình.
Trên mặt Phó Hồng lộ ra vài phần bất mãn.
“Tiểu Tuyết, con sao đấy? Lúc trước con đã đồng ý với ông nội như thế nào?”
“Gặp Lý Quân lần cuối, sau đó ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của gia tộc, bây giờ là thời khắc mấu chốt, con cũng không thể để cho mẹ mất mặt chứ!”
“Nếu bây giờ con không đi gặp thiếu gia nhà họ Thôi, vậy mẹ chỉ đành trút giận lên người Lý Quân.”
Rốt cục, trên mặt Nam Cung Tuyết cũng xuất hiện biến hóa, cô quay đầu lại, trong mắt lộ ra vài phần tức giận.
“Sao mẹ có thể vô sỉ như vậy?”
“Vô sỉ?”
Phó Hồng không ngờ con gái lại hình dung bà như vậy, lạnh mặt nói: "Cứ cho là vô sỉ đi nhưng mẹ cũng là bị người ta ép, con nếu như không muốn Lý Quân bị thương tổn gì, mau ngoan ngoãn đi xuống cho mẹ!”
Nói xong, bà phất tay áo rời đi.
Năm phút sau.
Nam Cung Tuyết xuất hiện ở dưới lầu.
Trong đám người có một thanh niên mặc âu phục, trông rất khí thế, lịch lãm.
Sau khi nhìn thấy Nam Cung Tuyết, hắn đi tới, vẻ mặt tươi cười nói: "Tiểu Tuyết, chúng ta lại gặp mặt, nghe nói hôm qua là sinh nhật của em, đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em.”
Nói xong, lấy ra một cái hộp, bên trong là một chiếc nhẫn.
Phó Hồng vội vàng nói: "Tiểu Tuyết, mau cảm ơn đi con, Thôi thiếu gia rất để ý con đó.”
Nam Cung Tuyết khẽ cắn môi, nhưng không nhận nhẫn của Thôi Ngạn.
“Không cần, sinh nhật đã qua rồi, không cần tặng quà gì nữa.”
Tiếng cô vừa dứt, mọi người ai nấy im bặt, không khí vô cùng khó xử.
Phó Hồng sắc mặt khó coi, vội vàng nói: "Tiểu Tuyết, đứa nhỏ này sao tự nhiên lại tức giận như vậy chứ? Mau nhận quà của Thôi thiếu gia đi.”
“Tôi nói, không cần.”
Nam Cung Tuyết lại lạnh lùng lên tiếng.
Nụ cười trên mặt Thôi Ngạn từng chút biến mất, sắc mặt trở nên âm trầm.
Lần trước Nam Cung Tuyết cự tuyệt gả cho hắn, lúc này lại khiến hắn mất mặt, cô gái này thật sự cho rằng Thôi Ngạn hắn dễ chọc sao?
Chờ sau khi kết hôn xong, hắn sẽ dạy dỗ cô một trận ra trò.
…
Ngay lúc này.
Xe của Lý Quân cũng đi tới trước cửa nhà họ Nam Cung.
Nhưng mà bị bảo vệ của nhà họ Nam Cung ngăn cản đường đi.
“Con mẹ nó mắt mày mù rồi sao, dám cản xe của ông đây!”
Ngô Huyền Tiễn biết hôm nay Lý Quân muốn tới đây để gây sự nên hắn càng không nể nang gì, chỉ vào mặt bảo vệ chửi ầm lên.
Bảo vệ kia vốn ỷ vào nhà họ Nam Cung thế lực lớn, còn muốn nói cái gì đó nhưng ngay lập tức đã bị một cây súng để ở trên ót.
Nhất thời mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống.