Ông ta vừa dứt lời thì nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.
Hai bóng người giống như báo săn, nhanh chóng chạy về phía bên này.
Là cao thủ của nhà họ Lữ.
Rất nhiều người nhìn về phía hai bóng người đang nhanh chóng đi tới, Lữ Tam Tuyệt là một con cáo già, thấy tình hình không tốt, cho nên đã bí mật âm thầm điều binh khiển tướng còn ngoài mặt thì nói qua nói lại với Lý Quân.
Xác định được người của mình đã đến, vì vậy ông ta rất tự tin.
Các gia tộc lớn có thể đứng vững vàng, ngoài việc có tiềm lực tài chính mạnh thì còn phải có cao thủ cung phụng.
Nếu không thì đã bị diệt môn từ lâu.
Hai người đến là hai cao thủ nhà họ Lữ cung phụng.
Ngoài hai người này, Lữ Tam Tuyệt còn gọi những viện binh khác, tuy nhiên hai người này đến nhanh nhất.
Trong suy nghĩ của Lữ Tam Tuyệt, chỉ cần hai người này ngăn cản Lý Quân trong giây lát, tất cả viện binh của ông ta đều sẽ đến thì Lý Quân sẽ không thể làm gì được ông ta.
Sau khi hai người họ xông vào trang viên nhà họ Hà, cơ thể giống như gió, chạy trên tường, chạy trên mái hiên, nhanh như ngựa phi nước đại.
Nhiều người có mặt đều lộ ra kinh hãi.
Tốc độ như vậy quả thực cực kỳ kinh khủng.
Mà lúc này, Lý Quân lại khinh thường cười một tiếng: “Chút tài mọn!”
Dứt lời, anh bỗng nhiên đạp một phát lên mặt đất, phiến đá trên mặt đất đột nhiên bị chấn động bay lên.
Giây tiếp theo, Lý Quân xuất ra một quyền.
Phiến đá bị đập vỡ thành từng mảnh, mảnh vỡ bắn về phía hai người kia.
“Vút...”
Hai người họ đang dùng hết sức để chạy thì nghe thấy âm thanh xuyên không khí, cơ thể vội vàng phanh lại, cố gắng né tránh.
Tuy nhiên, phản ứng của họ vẫn chậm hơn một bước, cơ thể hai người lập tức bị xuyên thủng, rơi từ trên tường xuống, không một tiếng động.
Chết ngay lập tức!
Đám người chứng kiến cảm thấy lạnh sống lưng, tim đập thình thịch.
Long Nha và những người bên cạnh cũng trợn tròn mắt nhìn.
Cung phụng của nhà họ Lữ nhất định là cao thủ, nhưng còn chưa kịp tới gần thì đã bị Lý Quân giết chết, thủ đoạn này cũng thật là đáng sợ.
Lúc này, sắc mặt Lữ Tam Tuyệt cũng thay đổi, ông ta lắp bắp: “Mấy cao thủ của các gia tộc hàng đầu ở thủ đô đều là bạn bè của tôi, nếu cậu dám động vào tôi, họ sẽ không tha cho cậu...”
Tuy nhiên, Lý Quân lại thờ ơ, đưa tay ra trực tiếp bóp cổ Lữ Tam Tuyệt.
Cảnh này khiến Lữ Tam Tuyệt không khỏi nghĩ đến Hà Kính Tùng bị bóp cổ trước đó, sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Lý Quân, nên biết chừng mực, nếu cậu thật sự giết Lữ Tam Tuyệt, cậu sẽ không thể kết thúc được.”
Cuối cùng, Long Nha bên cạnh không khỏi nói.
Lý Quân lắc đầu: “Hôm nay không ai có thể ngăn cản tôi giết ông ta.”
Vừa nói, năm ngón tay anh siết chặt, gần như bóp nát xương cổ họng của Lữ Tam Tuyệt.
Đúng lúc này lại có tiếng trầm đục vang lên.
Vài viên đạn bắn thẳng về phía Lý Quân.
Cơ thể Lý Quân lui về phía sau, chỗ anh vừa đứng có đám khói bụi bốc lên.
Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt chữ Quốc xuất hiện trong trang viên của nhà họ Hà.
“Tôi là cung phụng của nhà họ Quách ở thủ đô, theo lệnh của gia chủ mà đến, tên nhóc, mau thả người trong tay cậu xuống.”
Ông ta vừa xong nói, một đám võ giả dày đặc xuất hiện sau lưng người đàn ông trung niên, tất cả đều đạt đến trình độ Ám Kình.
Bản thân người đàn ông trung niên là một cao thủ Hóa Kình, đội hình có thể được gọi là khủng bố.