“Lão đại, con đàn bà ngu ngốc kia lại dám uy hiếp lão đại, có muốn tôi móc mắt của bà ta xuống không?”
Ngô Huyền Tiễn bất mãn nói.
Câu nói của Ngô Huyền Tiễn làm cho Phó Hồng vốn đang phẫn nộ cũng phải câm mồm, như bị tưới xuống một chậu nước lạnh, cả người khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt.
Mọi người trong phòng ai nấy đều khẩn trương.
Tên ác ma Ngô Huyền Tiễn này cái gì mà không dám làm!
“Không cần.”
Lý Quân lắc đầu.
Ngô Huyền Tiễn lúc này mới thôi, chỉ là ánh mắt vẫn hung ác nhìn chằm chằm Phó Hồng, làm cho sắc mặt Phó Hồng có chút khó coi.
Thôi Ngạn đứng trong đám người, ngoại trừ vài câu nói lúc đầu sau đó không thèm can thiệp nữa, thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
“Ông nội sắp về rồi.”
Anh họ Nam Cung Tuyết hưng phấn nói.
Những lời này giống như là bơm cho mấy người nhà họ Nam Cung một liều thuốc trợ tim.
Cả đám vốn đang run lẩy bẩy, giờ khắc này ai nấy sống lưng thẳng tắp.
Nam Cung Hải bị Ngô Huyền Tiễn hành hung, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Ánh mắt nhìn về phía Lý Quân không còn sợ hãi nữa, mà tràn ngập oán độc cùng căm hận.
“Mày thật là ngu ngốc, mày lớn đến vậy mà ngay cả đạo lý quân tử báo thù mười năm không muộn cũng không biết!”
Lý Quân nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Nam Cung Hải, không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.
Không đợi Nam Cung Hải kịp phản ứng, anh cầm một bình hoa ở bên cạnh lên, trực tiếp nện vào đầu Nam Cung Hải.
Nam Cung Hải bị nện ngã xuống đất.
Thân thể mọi người lại bị dọa run lên.
Phó Hồng đau lòng muốn rơi lệ.
Vừa rồi đám người nhà họ Nam Cung mới thẳng lưng được một chút, giờ lại tiếp tục nơm nớp lo sợ.
Đường đường là gia tộc lớn như nhà họ Nam Cung, lại bị người khác cưỡi ở trên đầu, bọn họ còn không dám phản kháng, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu nghẹn ngào và uất ức.
Một lão già với khuôn mặt tức giận, hùng hùng hổ hổ bước vào. Bên người lão có vài tên vệ sĩ ánh mắt sắc bén theo sau.
Mặc dù mái tóc đã bạc hơn nửa, nhưng lão già trời sinh đã mang theo khí thế khiến người ta e ngại.
Đây chính là gia chủ nhà họ Nam Cung - Nam Cung Ngao.
Hôm nay đại thiếu gia nhà họ Thôi đến đây, Nam Cung Ngao vốn định tự tay tiếp đãi. Thế nhưng trên đường lão có việc phải ra ngoài một chuyến. Không ngờ, chỉ chưa đầy một giờ, trong nhà đã xảy ra náo loạn.
Nghe đâu kẻ đã gửi cho lão một đống đồ đen tuyền lần trước, hôm nay lại dám đến đây, thậm chí còn gây náo loạn trong nhà lão.
Ngô Huyền Tiễn đang nghĩ gì vậy? Hắn tưởng rằng nhà họ Nam Cung dễ bị người khác ức hiếp vậy sao?
Suốt nhiều năm qua, dù Ngô Huyền Tiễn ở Ngô Châu vênh váo kiêu ngạo, nhà họ Nam Cung cũng đã cố gắng tránh để không xảy ra xung đột với hắn.
Nhưng điều đó không có nghĩa nhà họ Nam Cung thực sự sợ Ngô Huyền Tiễn.
Với truyền thống trăm năm, thực lực và các mối quan hệ được nhà họ Nam Cung tích lũy bấy lâu là điều không ai có thể tưởng tượng nổi.
Nếu cậu thanh niên kia nghĩ nhờ Ngô Huyền Tiễn làm chỗ dựa là có thể tùy ý ức hiếp người nhà lão, thì thật là sai lầm.