Đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy trong phòng có một cô gái mặc áo trắng xanh đang ngồi ở chỗ đó uống trà.
Đôi bàn tay ngọc ngà thon thả như củ hành tây, cầm tách trà, làm cho người khác có một loại thị giác hưởng thụ.
Mà ở phía sau cô gái, có một gã đàn ông trung niên uy nghiêm mặt chữ quốc đang đứng.
Đối phương đứng ở nơi đó bất động như núi, làm cho người khác có một loại cảm giác không thể lay động.
Sau khi Lý Quân tiến vào, ánh mắt chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua trên người Lý Quân, sau đó không hề chú ý nữa.
Bây giờ Lý Quân cũng không khiến ông ta có bao nhiêu chú ý.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lâm Vũ Thu ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo một nụ cười.
“Lúc ấy ở Kỳ Sơn, còn phải cảm tạ hảo tâm nhắc nhở của anh, là tôi hiểu lầm anh, tôi xin lỗi anh.”
“Nhưng huyết ngọc châu kia là đồ của nhà họ Lâm tôi, hy vọng anh có thể giao ra.”
“Có lẽ anh còn chưa biết nhiều về nhà họ Lâm chúng tôi, tôi đây có thể giới thiệu cho anh một chút.”
“Nhà họ Lâm tôi là thế lực có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Biên Nam, nhà họ Lâm tôi vẫn luôn đứng sừng sững không ngã.”
“Những người cố gắng khiêu khích nhà họ Lâm tôi, cuối cùng đều sẽ chết rất thảm.”
Lâm Vũ Thu đem nước trà vừa pha xong đổ vào tách bên cạnh, ngón tay chuyển động, nhẹ nhàng đặt ở môi nhấp một ngụm, cũng không có ý để cho Lý Quân ngồi xuống.
“Nghe ý tứ trong lời này của cô, là đang uy hiếp tôi sao?”
Khóe miệng Lý Quân nhếch lên một nụ cười lạnh.
Từ sau khi tiến vào, Lâm Vũ Thu chính là dáng vẻ tư thái cao cao tại thượng.
Mặc dù nói xin lỗi Lý Quân, nhưng mông ngồi ở đó cũng không nhúc nhích một chút, vô cùng kiêu ngạo.
“Anh cũng có thể hiểu như vậy, cho nên anh vẫn nên ngoan ngoãn giao ra đi.”
“Anh cầm huyết ngọc châu chạy về Sở Châu, làm hao phí bao nhiêu nhân lực của nhà họ Lâm tôi, những món nợ này tôi cũng lười tính với anh, chỉ cần anh giao huyết ngọc châu ra, tôi sẽ không làm khó anh nữa.”
Lâm Vũ Thu thản nhiên nói, trên mặt tràn đầy tự tin thong dong, nắm chắc đại cục.
“Nếu tôi từ chối thì sao?” Lý Quân hỏi.
Lâm Vũ Thu nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng xuất hiện vô số thân ảnh.
Người đàn ông như rắn độc kia, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ, đặt ngang trên cổ Lý Quân.
Lâm Vũ Thu mỉm cười.
“Từ khoảnh khắc anh bước vào căn phòng này, mạng của anh đã không còn là của anh nữa rồi.”
*A miêu a cẩu: Chỉ người qua đường không rõ thân phận, giống như chó hoang, mèo hoang.
Lâm Vũ Thu thong dong bình tĩnh ngồi trên ghế sofa.
Những ngón tay trắng nõn như ngọc cầm tách trà, nước trà khẽ đung đưa, tản mát ra mùi thơm thoang thoảng.
Cử chỉ của cô tao nhã, chuyện trò vui vẻ, vừa thong dong tự nhiên, lại vừa nắm được thế chủ động.
"Lý Quân, tôi hi vọng anh đừng có mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, huyết ngọc châu không phải thứ mà anh có thể chiếm làm của riêng đâu."
"Ha ha, đây chính là phong cách làm việc của nhà họ Lâm các người sao?" Trên mặt Lý Quân cũng không khỏi lộ ra chút bực bội
"Nhóc con, tốt nhất là cậu nên nhìn rõ tình hình."