“Lý Quân, anh có ngốc hay không? Đi mau đi. nếu không đi sẽ không kịp mất.”
Nam Cung Tuyết lòng nóng như lửa đốt: "Ở đây là Ngô Châu, không phải Sở Châu, anh không đi, bọn họ thật sự sẽ giết anh đó, anh nghe em đi, anh ở lại cũng vô dụng, anh không đưa em đi được..."
“Yên tâm, tôi tự có cách.”
Lý Quân mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía mọi người trong phòng.
Phó Hồng, Nam Cung Hải, còn có mấy gã đàn ông trung niên, lạ là không thấy Nam Cung Ngao, ông nội của Nam Cung Tuyết.
Ngồi trong cùng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, chắc là ba của Nam Cung Tuyết, Nam Cung Tấn.
Lý Quân có nghe Loan Thục Ninh nói, Nam Cung Tấn là người duy nhất trong gia tộc này phản đối Nam Cung Tuyết gả cho nhà họ Thôi.
Nhưng bởi vì ông ta trời sinh tính tình nhu nhược, trong nhà lúc nào cũng do Phó Hồng làm chủ, cho nên tiếng nói không có trọng lượng, không ai nghe lời ông ta.
Giờ phút này nhìn thấy Lý Quân xuất hiện, trong mắt Nam Cung Tấn lộ ra vài phần vui mừng.
“Lý Quân, anh nghe lời em đi.”
Nam Cung Tuyết sắp khóc rồi.
Mặt Phó Hồng đã vô cùng khó coi.
Bà ta không muốn cho Thôi Ngạn biết thân phận của Lý Quân, chỉ cần Lý Quân nhanh chóng cút thì bà ta cũng bỏ qua.
Ai mà ngờ thằng nhãi này không biết sống chết như thế.
Xem ra trước kia nhà họ Nam Cung không cho thằng này một bài học nên thằng này tưởng nhà bọn họ dễ ức hiếp?
“Anh chính là Lý Quân phải không?”
Lúc này, Thôi Ngạn đột nhiên mở miệng: "Nhà họ Nam Cung mấy người định tấu hài cho tôi xem à?”
Nghe được lời của Thôi Ngạn, trong mắt Nam Cung Tuyết lộ ra một tia tuyệt vọng.
Thôi Ngạn đã đoán được thân phận của Lý Quân, nhà cô có muốn giấu cũng không giấu được, bây giờ Lý Quân muốn đi cũng không đi được.
Lúc này Phó Hồng hận không thể băm vằm Lý Quân, nếu bởi vì Lý Quân mà liên hôn của hai nhà bị phá hỏng, nhà họ Nam Cung sẽ tổn thất rất lớn.
Có mấy bóng người xung quanh nhào về phía Lý Quân, dần dần ép sát anh, muốn gây áp lực cho anh.
“Thằng nhãi, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa nhất định phải xông vào, đúng lúc nợ mới nợ cũ tính toán hết đi!”
Nam Cung Hải nhe răng cười nhìn Lý Quân.
Phía sau anh ta. Một lão già lặng lẽ xuất hiện.
Lão chính là cao thủ mà nhà họ Nam Cung cung phụng, một cao thủ thực lực Hóa Kình.
“Hôm nay tôi phải mang Nam Cung Tuyết đi, ai cản người đó chết.”
Giọng nói Lý Quân lạnh như băng.
“Mày nói cái gì?”
Nam Cung Hải nhịn không được cười ra tiếng: "Chạy đến nhà tao nói lời đe doạ, mày thật sự không biết chữ chết viết như thế nào sao?”
“Anh, thả Lý Quân đi đi, em nhất định ngoan ngoãn gả vào nhà họ Thôi.” Nam Cung Tuyết cầu xin nói.
Thanh âm của cô đã mang theo vài phần nức nở, cô không muốn Lý Quân bị hại.
Đứng trong đám người, Thôi Ngạn híp mắt.
Cái này chả khác gì việc vợ hắn còn chưa qua cửa, đã cắm sừng hắn.
Nhưng mà nghĩ đến kế hoạch của gia tộc, hắn nhịn.
“Em im đi, thằng này hết lần này đến lần khác khiêu khích nhà chúng ta, nếu không đánh nó tàn phế, anh khó mà nguôi giận.”