Vừa mới xuống xe, Lý Quân đã nhìn thấy mấy thi thể đang nằm la liệt trong vũng máu ở ngay cổng lớn.
Lý Quân vội vàng đạp cửa đi vào trong.
Bên trong vô cùng tĩnh mịch, không có một tiếng động, còn kèm theo mùi máu tanh nồng nặc.
Trên đường Lý Quân đi vào chỗ sâu nhất trong trang viên, khắp nơi đều là thi thể.
Mà trong biệt thự lớn ở sâu trong trang viên, tất cả cửa sổ thủy tinh đều đã vỡ vụn.
Rất nhiều thi thể nằm úp sấp trên cửa sổ.
Đập vào mắt Lý Quân là một mảnh hỗn độn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lý Quân dần đỏ lên.
Hít sâu một hơi, Lý Quân đi vào trong biệt thự lớn.
Khắp nơi đều là dấu vết máu tươi, Lý Quân còn nhìn thấy thi thể của bé gái chỉ vừa mới bảy tám tuổi, mắt bé trừng rất to, đồng tử đã tan rã, còn có vài thi thể của mấy ông bà lão, nhìn qua rất thảm thiết!
Lý Quân ở trong phòng tìm một vòng, không thấy thi thể Tống Chân.
Đồ đạc trong phòng đều bị lục lọi, hẳn là kẻ giết người tàn ác đang tìm thứ gì đó.
Lương Dũng đi bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt ông loé lên sự không đành lòng, ông cúi đầu nói: "Thiếu gia, là lỗi của tôi, không thể kịp thời điều tra được kẻ thù của nhà họ Tống… khiến cho cả gia tộc bọn họ gặp nạn!”
Lý Quân xua tay, ý bảo ông không cần tự trách.
Lương Dũng có lợi hại hơn nữa mà nhà họ Tống lại không ở Sở Châu, làm sao tin tức có thể dễ dàng điều tra được!
“Là do tôi coi thường thế lực này, ông lập tức điều động tất cả lực lượng nhanh chóng tìm cho được Tống Chân!”
Lý Quân trầm giọng nói.
“Vâng, tôi đi ngay!”
Lý Quân thử gọi điện thoại cho Tống Chân lần nữa, làm cho anh kinh hãi là cuộc gọi này lại có người nghe máy!
"Tôi đang ở nhà kho ở ngoại ô phía Bắc..."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói sợ hãi của Tống Chân.
Nhưng Lý Quân chưa kịp nói chuyện với cô thì đầu dây bên kia đã truyền đến một tiếng nổ vang, cùng với tiếng thét chói tai của Tống Chân.
Ngay sau đó điện thoại bị cúp.
Lý Quân thử gọi lại, lần này lại báo máy bận!
“Lương Dũng, xem cho tôi nhà kho ở phía Bắc là chỗ nào?!”
Lý Quân quát lớn.
Sát khí ngập trời mãnh liệt dâng trào trong mắt Lý Quân.
Anh biết, tình huống hiện tại của Tống Chân rất nguy hiểm.
Bên trong kho hàng ở ngoại ô phía Bắc.
Một cậu bé nấp sau thùng container, cả người đang run rẩy sợ hãi. Trước mặt cậu, Tống Chân dang rộng hai cánh tay che chắn.
Quần áo cô rách nát, trên mặt dính đầy vết máu, đang nhìn chằm chằm một gã đàn ông trung niên đứng cách đó không xa với vẻ hoảng sợ xen lẫn tức giận.
Mà ở phía sau gã đàn ông đó có vài tên thuộc hạ đang đứng, trên mặt chúng đều đang nở nụ cười nham hiểm.
“Tống Chân, Tống đại tiểu thư, đưa cái lọ kia ra đây, nếu không cô và em trai cô đều phải chết.”
Gã trung niên nhìn chằm chằm Tống Chân, vẻ mặt gã vô cùng lạnh lẽo..
Trên bàn tay của gã hằn đầy vết máu, trên quần áo bị máu tươi bắn lên ướt sũng.
Máu tươi này tất cả đều là của người nhà họ Tống, chính gã đã giết sạch cả nhà họ Tống.
"Mày giết người nhà tao! Trên tay mày dính đầy máu của người nhà họ Tống, còn muốn lấy đồ sao?! Mày cứ nằm mơ đi!”
Tống Chân vẻ mặt căm hận nói: Cho dù tao chết, mày cũng sẽ không có được cái lọ đó đâu!”
“Vậy sao?”