“Anh ấy từng là tài xế cho ông chủ Nạp Lan tên là Triệu Long Đồ, hiện tại anh ấy phụ trách công việc kinh doanh của ba vùng phía bắc.”
“Anh ấy dự định hai ngày tới sẽ đến Sở Châu, hy vọng gặp được thiếu gia.”
“Được, tôi biết rồi, ông cứ sắp xếp là được.” Lý Quân gật đầu.
Đợi đến khi Lương Dũng chào rồi rời đi.
Lý Quân nằm trên giường, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Kết quả là chuông cửa bên ngoài vang lên.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Nam Cung Tuyết.
“Sao cô lại tới đây?”
Lý Quân xuống dưới mở cửa, nhíu mày nói: “Không phải cô đi với mẹ mình rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng em lại chạy ra ngoài, Lý Quân, anh có thể cho em ở lại đây được không? Bây giờ em là người vô gia cư rồi.”
“...”
Lý Quân cảm thấy hơi nhức đầu.
Nói thật, Nam Cung Tuyết rất xinh đẹp, nhưng chính vì cô rất xinh đẹp nên Lý Quân mới cảm thấy đau đầu.
Một người xinh đẹp diễm lệ chủ động tỏ tình với anh, nói rằng cô thích anh, hiện tại còn đưa tới cửa, chuyện này khiến Lý Quân làm sao nhịn được.
Tuy nhiên, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Nam Cung Tuyết, cuối cùng Lý Quân cũng thỏa hiệp.
“Tôi chỉ cho cô ở lại một đêm, ngày mai cô phải đi.” Lý Quân nói.
Nam Cung Tuyết lập tức vui vẻ xông vào nhà.
Cô cởi áo khoác ra rồi nói: “Trời nóng quá, em đi tắm trước.”
Nói xong, cô đi thẳng vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
“Chuyện này...”
Lý Quân đứng trong phòng khách không nói nên lời.
Nam Cung Tuyết thật sự không coi anh là người ngoài.
Ở phía bên kia, trong Lục Phiến Môn.
Đường Trúc sải bước đi vào cùng với người của Lục Phiến Môn.
Anh ta vừa đi vừa nói tình hình với cô: “Lần này có hơn mười người chết, có người bị bắn chết, một số chắc hẳn bị người ta đánh chết.”
“Chúng tôi nghe nói tướng quân Đường Trúc đang đi nghỉ ở Sở Châu, vì vậy muốn nhờ cô giúp chúng tôi phân tích thực lực của hung thủ.”
Đường Trúc gật đầu, mặt không thay đổi đi vào bên trong, bề ngoài nghiêm túc nhưng trên thực tế, trong lòng cô lại đang phàn nàn.
“Đi nghỉ cũng không yên, lần trước thì bị người của Băng Sương Vệ gọi tới giúp đỡ, hôm nay lại bị người của Lục Phiến Môn bắt được, không thể để cho mình nghỉ ngơi thoải mái được sao? Đúng thật là.”
Mặc dù trong lòng suy nghĩ linh tinh, nhưng Đường Trúc vẫn đi theo anh ta vào trong.
Có hơn mười xác chết dưới tầng hầm.
Một số người có lỗ máu trên đầu.
Đối với cái này, Đường Trúc chỉ liếc nhẹ một cái rồi không chú ý nữa.
Bị bắn chết, cái này còn phân tích gì nữa.
Đơn giản là hai thế lực sống chết với nhau, đây là chuyện thường xảy ra ở vùng đất phía nam biên giới.
Chuyện này không thường xuyên xảy ra ở Sở Châu, cho nên người của Lục Phiến Môn mới ngạc nhiên thôi.
Cô cảm thấy họ mời cô đến giống như dùng dao mổ trâu giết gà vậy.
Nhưng cũng đã đến rồi, cũng không thể làm qua loa.
Vì vậy, cô giả vờ quan sát từng người một.
Đến khi nhìn thấy xác chết của Hải Đức Thịnh nằm đó, đôi mắt cô mở to, biểu cảm dần trở nên nghiêm trọng.
Hải Đức Thịnh có uy danh hiển hách ở Nam Địa Khu, ngay cả Đường Trúc cũng đã từng xem tư liệu của hắn.
Nếu Đường Trúc không nhầm, hắn chắc hẳn là võ giả minh kình đỉnh phong.