Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Lý Quân (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đánh người xong mà còn dám tự chui đầu vào lưới, rõ ràng là không biết chữ "chết" viết như thế nào, hiện tại lập tức quỳ xuống dập đầu, thì tôi có thể tha cho cậu một mạng."

Trần Lục nhìn một đám anh em xung quanh, nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Nhóc con, nhìn thấy chưa, hôm nay cậu tính bớt đi mấy bộ phận trên người?"

Lý Quân lắc đầu nói: "Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn tránh ra đường, để cô chủ nhà anh lấy vali đi, đừng tìm phiền toái cho mình."

Ngay khi anh nói ra lời này, lập tức những người xung quanh đều bị chọc giận.

"Đúng là một thằng nhóc kiêu ngạo, lúc này mày vẫn dám ăn nói ngông cuồng, thật sự cho rằng quen biết cô chủ thì chúng tôi không dám làm gì cậu sao?"

"Bà chủ đã dặn dò, gặp lại thằng nhóc này thì cứ trực tiếp ra tay, không cần bận tâm cảm nhận của cô chủ."

"Một kẻ chỉ biết trốn ở sau lưng phụ nữ mong được bảo vệ mà còn dám kêu gào ở đây, lát nữa cứ nhổ sạch răng ra, xem cậu ta còn có thể mạnh miệng được nữa hay không."

"Cho dù có chút công phu thì cũng chẳng ăn nhằm gì, không nhìn một chút xem chúng ta có bao nhiêu người."

Lý Quân có chút buồn bực khi nghe thấy những người này lẩm bà lẩm bẩm, anh nói với Nam Cung Tuyết ở bên cạnh: "Cô đi vào lấy vali trước đi, ai dám ngăn cản cô, tôi sẽ đánh cho kẻ đó đến mẹ cũng không nhận ra."

Trần Lục nghe anh nói vậy thì lạnh lùng cười nói: "Nhóc con, lúc này mà còn trang bức, cậu cho rằng các anh em của tôi ăn chay à."

"Hôm nay tôi nói một câu ở đây, tốt nhất là ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu bồi tội, để tôi đánh gãy hai chân cậu, nếu không, hôm nay tôi sẽ đánh cậu tàn phế thì thôi."

Sau khi bị anh đánh, Trần Lục không thể nuốt trôi cơn tức này, cho nên dù cánh tay còn đang bị thương, nhưng vẫn nhất định phải kiên trì chờ Lý Quân ở chỗ đây.

Huống hồ bà chủ đã dặn dò rồi, hắn chỉ làm việc theo lệnh nên không hề sợ Nam Cung Tuyết chút nào.

"Anh Lục vẫn quá nhân từ, nếu là em thì đánh gãy hai chân sao mà đủ được, bẻ gãy cả hai tay cậu ta thì mới hả giận."

"Đúng vậy, đánh anh Lục ra nông nỗi này, sao có thể nhẹ nhàng tha cho cậu ta được."

Một đám người áo đen nhao nhao kêu gào.

Mà Lý Quân lại dẫn Nam Cung Tuyết đi thẳng tới trước mặt Trần Lục.

"Làm sao? Có phải cậu đang chuẩn bị dập đầu không, nhớ phải đập thành tiếng to một chút."

Trần Lục lạnh lùng nói.

Khóe miệng Lý Quân khẽ nhếch một nụ cười nhẹ: "Vốn dĩ hôm nay tôi chỉ muốn đi cùng cô chủ nhà anh đến đây lấy vali, nhưng anh cứ nhất định phải ép tôi ở lại đây, người như anh là loại tôi ghét nhất."

Nghe Lý Quân nói, Trần Lục lạnh lùng cười: "Trang bức cái gì? Quả thực ngày hôm qua tôi đã thua trong tay cậu, nhưng hôm nay tôi có nhiều anh em như vậy, tôi không tin, cậu còn dám ra tay."

"Chỉ cần cậu dám đụng đến một đầu ngón tay của tôi, tôi sẽ khiến cậu không sống nổi để rời khỏi khách sạn."

"Vậy tôi cũng muốn thử một chút." Lý Quân vừa cười vừa nói.

"Rõ ràng là thằng nhóc này đang tìm đường chết, lúc này rồi mà còn dám nói mạnh miệng như vậy."

"Đúng vậy, cậu thử động vào anh Lục một cái xem, tôi sẽ đánh bay sọ cậu ra ngoài luôn."

"Hôm nay chúng tôi sắp xếp hơn ba mươi anh em ở đây, ai cũng là cao thủ, chẳng lẽ lại không xử lý được cậu."

Một đám đàn ông to cao hét lên.

Mà lúc này đây, Lý Quân trực tiếp đặt tay lên cánh tay băng bó thạch cao của Trần Lục.

Trần Lục biến sắc, tức giận nói: "Cậu muốn làm gì?"

Lý Quân cười nhạt một tiếng: "Tôi muốn thử xem."

"Rắc!"

Thạch cao nứt vỡ, cánh tay vặn vẹo.

Trước mặt nhiều người như vậy, Lý Quân lại lần nữa vặn cánh tay Trần Lục thành bánh quẩy.

"A!"

Trần Lục phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.


Hôm qua hắn bị Lý Quân vặn cánh tay thành bánh quẩy, hôm nay vừa mới băng bó tử tế, bây giờ lại bị vặn thành bánh quẩy lần thứ hai, quả thực đau đến mức hắn muốn hôn mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK