Dù sao Lý Quân chỉ có một mình, biệt thự này của gã không chỉ có một đám vệ sĩ mà còn có người đàn ông trung niên kia, người đó chính là cường giả rất mạnh.
"Lòng tham không đáy, mày đã lấy cắp thuốc của tao mà còn muốn tao đưa cho mày thứ khác nữa? Đáng tiếc, Thuốc Trường Thọ mày đừng hòng lấy, mạng của mày cũng ngoan ngoãn để lại đây cho tao!”
Lý Quân lắc đầu thở dài, ánh mắt như nhìn người chết.
“Thằng nhãi, mày đúng là không thấy quan tài không rơi lệ!”
Trong mắt Tư Mã Đức hiện lên một tia tàn nhẫn.
Gã nháy mắt với đám vệ sĩ.
Đám vệ sĩ bắt đầu áp sát Lý Quân.
Những vệ sĩ này đều là cao thủ Minh Kình.
Nhiều cao thủ như vậy khóa chặt Lý Quân, nếu là người bình thường ở dưới áp lực này, sợ là không còn can đảm động thủ!
Lý Quân vừa mới giết sạch mấy đại gia chủ ở thủ đô, cao thủ Hoá Kình giết hết mười mấy mạng, Minh Kình với Ám Kình càng nhiều hơn, đếm không xuể. Vậy nên nhìn đám vệ sĩ của Tư Mã Đức anh chỉ thấy buồn cười, chả khác gì trò trẻ con!
“Thằng nhãi, vệ sĩ của tao đều là cao thủ tay dính máu, mày ngoan ngoãn phối hợp thì sẽ tránh được nỗi đau da thịt đó!”
Giọng nói âm độc của Tư Mã Đức vang lên, gã dặn thuộc hạ: "Bắt nó lại cho tao.”
Tiếng nói hạ xuống.
Một đám vệ sĩ đồng thời lao lên tấn công Lý Quân.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình.”
Lý Quân cười khinh thường, nện ra một quyền.
Một luồng khí khủng bố từ nắm đấm bộc phát ra, hung hăng nện vào gã đang vọt tới.
“Răng rắc.”
Lồng ngực của gã đó bị Lý Quân nện vỡ nát, thân thể bay ra xa, tông vào hai tên đồng bọn phía sau, cả ba đều té ngã trên mặt đất.
“Hả?”
Tư Mã Đức nhíu mày.
Thật không ngờ thực lực của Lý Quân mạnh mẽ như vậy.
Ngay cả người đàn ông trung niên phía sau gã cũng bất ngờ.
Mấy tên vệ sĩ còn lại thấy đồng bọn bị đánh bay cũng không định lùi bước, bọn họ nắm chặt vũ khí, đâm về phía Lý Quân.
Đối với những vệ sĩ chán sống xông lên này, trong mắt Lý Quân hiện lên một tia khinh thường.
Anh lười lãng phí thời gian, giơ tay túm lấy cổ tay của một tên, dùng sức vặn xuống một cái, vặn gãy toàn bộ cổ tay gã, Xương cốt ghê rợn cũng bởi vậy mà lộ ra.
Đối phương còn chưa kịp gào thét thảm thiết thì đã bị Lý Quân một cước đá văng ra ngoài.
Ngay sau đó lại tung quyền đánh vào đầu một tên khác.
Bốp một tiếng, đối phương tê liệt ngã xuống đất.
Một quyền này đấm nứt đầu của tên đó, cả khuôn mặt máu me bê bết đáng sợ.
“Trời ạ!”
Mấy tên vệ sĩ còn lại nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức đồng thời lui hết về phía sau.
Nhưng mà Lý Quân không có ý định buông tha bọn họ, anh đạp chân lao tới, cả người như gió xoáy, kéo theo tàn ảnh.
Một tay anh bóp cổ một gã bảo tiêu, bóp gãy xương họng gã.
Khí kình bộc phát, trong sân vang lên từng đợt sóng âm khủng bố.
Trong phòng hơn mười tên vệ sĩ, tất cả đều nằm rạp xuống đất, toàn bộ đều một chiêu lấy mạng, phơi thây tại chỗ.
Lý Quân nâng chân đá một cỗ thi thể văng sang một bên, giống như Ma Thần đến từ địa ngục.
Thấy một màn như vậy, Kiều Phương bị dọa sắc mặt tái nhợt.
Lúc trước Tống Bạch Long nói Lý Quân là một người rất khủng bố, cô ta còn không rõ khủng bố ở chỗ nào, bây giờ rốt cục đã biết.