Sau khi Lý Quân thấy vị trí, anh trực tiếp đạp ga, phóng thẳng ra ngoài.
Lúc này, toàn thân Chu Vũ Hàn dính chặt vào ghế. phía sau, bàn tay nắm lấy tay vịn, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Cô là một cô gái ngoan ngoãn, thường lái xe không quá sáu mươi kilomet một giờ, tốc độ nhanh như bây giờ quá đáng sợ.
Nhưng cô cũng nhanh chóng làm quen với nó.
Chỉ cần nhìn dòng xe cộ xung quanh liên tục lùi về sau, cô có chút sợ hãi.
“Lý Quân, anh thường lái xe nhanh như vậy sao?” Chu Vũ Hàn không nhịn được hỏi.
Lý Quân lắc đầu: “Không, tôi không có bằng lái xe, cũng không thường xuyên lái xe.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Chu Vũ Hàn trắng bệch. Sau đó, xe bẻ lái gấp.
“Âm!”
Toàn bộ khuôn mặt của Chu Vũ Hàn dán lên phân kính phía trên.
Không đợi cô rút mặt khỏi kính, người cô lại nghiêng sang phải về phía Lý Quân.
Sau một hồi va chạm điên cuồng, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự với pha phanh gấp đột ngột.
“Cô ở trong xe đừng ra ngoài.”
Lý Quân lạnh lùng ra lệnh, sau đó xuống xe chạy thẳng đến biệt thự.
Lúc này, bên trong biệt thự.
Hai tay và toàn thân Bạch Vi bị trói bằng những vòng băng keo, phác họa dáng người thanh tú của cô.
Còn Trương Siêu ngồi trên xe lăn đối diện với vẻ mặt oán hận.
Bạch Vi sợ hãi nói: “Anh Siêu, là tên khốn Lý Quân đánh anh, không liên quan gì đến tôi, sao anh lại bắt cóc tôi?”
Nghe vậy, ánh mắt Trương Siêu lộ ra sự điên cuồng.
“Về phía Lý Quân, tôi cũng sẽ không buông tha cho. hắn, nhưng cô cũng vậy, nếu không phải vì cô, tôi sẽ rơi vào tình huống thảm hại như vậy sao?”
Vừa nói, Trương Siêu vừa nghịch khẩu súng trong tay, chỉa nó vào đầu Bạch Vi, trong miệng phát ra âm thanh khó nghe.
Mỗi lần hắn cười, Bạch Vi đều run lên vì sợ hãi.
“Ha ha…"
Trương Siêu nở nụ cười trên môi.
“Bạch Vi, khuôn mặt cô đẹp như vậy, cô nói xem nếu tôi bóp cò thì đầu cô có nổ tung như dưa hấu không?”
Bạch Vi sợ hãi đến mức suýt nữa tiểu ra quần.
“Đừng giết tôi, anh Siêu, làm ơn, không phải anh thích tôi nhất sao? Tôi sẵn sàng làm bạn gái của anh, tôi sẵn sàng kết hôn với anh, anh muốn làm gì tôi cũng được."
“Phil"
Trương Siêu khinh thường nhổ một ngụm nước bọt.
“Bạch Vi, cô là cái thá gì, ai thích cô chứ? Ông đây chỉ muốn chơi đùa cô mà thôi, cô lại tự cho rằng ai cũng thích mình.”
“Tôi có vị hôn thê, nhà cô ấy và nhà chúng tôi môn đăng hộ đối, còn cô là cái thá gì, cô muốn gả vào nhà chúng tôi? Năm mơ đi."
Nghe thấy Trương Siêu nói vậy, cho dù đang sợ hãi tột độ thì Bạch Vi cũng không khỏi sững sờ, cô không thể tin được.
“Anh nói cái gì? Anh có vị hôn thê, vậy mà trước đây anh gạt tôi?”
“Đúng vậy.”
Trương Siêu cười nói.
“Cô chỉ là loại phụ nữ hạng hai, gia đình ông đây giàu có như vậy, rất nhiều mỹ nữ đang xếp hàng làm bạn gái của tôi, làm sao tôi có thể yêu cô, tôi chỉ chơi đùa với cô mà thôi.”
“Tất cả đều do Lý Quân, nếu như không phải tên khốn đó xuất hiện, cô đã bị ông đây chơi xong rồi, chết tiệt.”
“Thăng nhóc đó huỷ hoại tôi, tôi sẽ không để hắn sống tốt, sau khi giết cô, tôi sẽ giết hắn.”
“Làm hại ông đây không thể nhân đạo, tên khốn kiếp Lý Quân quá tàn nhẫn, không phải ông đây chỉ muốn ngủ với em gái hắn sao, cô bằng lòng ngủ với tôi thì liên quan gì đến hắn, tên khốn kiếp, ông đây muốn hắn chết cũng không yên…”
Bạch Vi sững sờ, nước mắt trượt dài trên má.
“Hóa ra những gì Lý Quân nói đều là sự thật, mình còn cho rằng mình mị lực vô hạn, còn mơ tưởng về việc gả vào hào môn, nhưng không ngờ chỉ là một trò đùa.”
“Nếu mình nghe lời Lý Quân, cách xa Trương Siêu thì sẽ không có kết cục như vậy.”
Nhìn Trương Siêu từng bước đi tới, họng súng đen nhánh chậm rãi duỗi về phía cô, trong lòng Bạch Vi hoàn toàn tuyệt vọng.
“Vừa rồi mình đã lặng lẽ bấm điện thoại, tại sao vẫn chưa có ai đến cứu, chẳng lẽ hôm nay mình thật sự phải chết ở chỗ này sao?”