Một giọng nói lớn truyền từ bên ngoài vào.
"Tao đến rồi đây, Loan Thiệu Hằng, đầu trên cổ mày đã chuẩn bị xong chưa?"
Người này vừa dứt lời thì một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa đồng khổng lồ ở đại sảnh bị người đá văng.
Một người đàn ông vóc người thấp bé, để tóc húi cua sải bước đi vào, chỉ là hắn đi đường có chút khập khễnh. Mà ở phía sau hắn, vệ sĩ của nhà họ Loan năm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất.
Loan Thiệu Hằng và những người khác đột nhiên trở nên lo lắng.
Mặc dù có hai tầng bảo đảm là Đoạn Nhai và Lý Quân, nhưng khi chân chính đối mặt với Lư Bằng sát khí ngập trời thì trong lòng bàn tay ông ta vẫn đổ đầy mồ hôi.
"Loan Thiệu Hằng, mười năm trước đàn em của mày làm chân tao bị thương, tao không thể không rời khỏi Sở Châu di chuyển xuống phía nam. Mười năm nay, tao cần cù luyện thối công, cuối cùng cũng thành công, lần này về Sở Châu, chính là để lấy mệnh của mày."
Loan Thiệu Hằng hít sâu một hơi, kìm nén sự bối rối trong lòng xuống rồi nói: "Lư Bằng, năm đó ông ỷ vào mình có chút công phu, làm xằng làm bậy."
"Một thuộc hạ của tôi đang yên đang lành bị ông đánh cho tàn phế, mà tôi chỉ để vệ sĩ phế bỏ một chân của ông."
"Lúc ấy tôi chỉ hy vọng ông có thể nhận được một bài học, thay đổi triệt để, không ngờ ác tính của ông không thay đổi, lại còn nghĩ đến chuyện báo thù."
Ban đầu giọng nói của Loan Thiệu Hằng còn có chút run rẩy, nhưng đến cuối cùng lại trở nên sục sôi.
Ông ta cũng không hối hận chuyện làm Lư Bằng bị thương năm đó, chỉ là không ngờ Lư Bằng sẽ trở nên mạnh mẽ như vậy.
"Ha ha, Loan Thiệu Hằng, con mẹ nó mày bớt làm bộ làm tịch ở trước mặt tao đi. Tao vốn là người tập võ, dựa vào một thân công phu để ăn cơm, có vô số kẻ thù, mày làm chân tao bị thương thì có gì khác với muốn mạng của tao?”
"Hôm nay, tao sẽ lấy mạng cả nhà mày, xem như để trả thù cho mối thù tao đã phải sống như chó nhà có tang năm đó."
Loan Thiệu Hằng hừ lạnh nói: "Lư Bằng, nếu ông đã ngoan cô như thế thì không còn gì để nói cả. Mười năm trước ông không đấu lại nhà họ Loan tôi thì mười năm sau cũng không có gì thay đổi."
Nói xong, ông ta nhìn về phía Đoạn Nhai đang ngồi ở chỗ đó.
"Giáo đầu Đoạn, làm phiền rồi."
Đoạn Nhai khẽ gật đầu, hắn vung tay lên, lúc này có năm tên thuộc hạ bao vây Lư Bằng lại.
Đoạn Nhai muốn để đàn em của mình thử trước một chút xem Lư Bằng sâu cạn ra sao, làm tốt công tác biết người biết ta.
Năm thuộc hạ này đều là đệ tử đi theo Đoạn Nhai nhiều năm, đều đạt tới trạng thái minh kình, thực lực cao cường, đã trải qua trăm trận chiến, trong tay mỗi người đều được trang bị một khẩu súng.
Đoạn Nhai xuất thân từ Lục Phiến Môn, không giống những nhân sĩ võ lâm không động vào súng ống khá, nếu chỉ tính về mỗi quyền cước thì Lục Phiến Môn càng chú ý nhiều hơn đến sự phối hợp của súng và nắm đấm.
"Hoá ra là giáo đầu Đoạn Nhai danh tiếng lẫy lừng, chỉ là để mấy mặt hàng vô dụng này lên thăm dò tao, không khỏi xem thường Lư Bằng tao rồi."
Lư Bằng lạnh lùng cười một tiếng.
Nghe Lư Bằng nói bọn họ là mặt hàng vô dụng, mấy tên vệ sĩ kia lập tức giận tím mặt.
Một trong những vệ sĩ đó đã bóp cò với Lư Bằng.
"Đoàng!"
Một tiếng súng vang lên.
Rất nhiều nữ quyến trong nhà đều sợ hãi thét lên.
Nhưng mà Lư Bằng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Khi hắn xuất hiện trở lại, vệ sĩ vừa nổ súng kia đã bay ngược ra ngoài.
Mọi người trong nhà họ Loan đột nhiên trợn tròn mắt.
Bọn họ đã nghe nói từ lâu rằng võ giả thực lực cao cường có thể vượt xa súng ống, nhưng cũng chỉ là nghe nói thôi.
Hôm nay nhìn thấy tận mắt mới cảm thấy rung động.
Trong xã hội hiện đại, quan niệm rằng súng có nghĩa là bất khả chiến bại đã bị phá vỡ ngay lập tức.
Mà trong lúc mấy người đang sững sờ, Lư Bằng lại lần nữa ra tay, giữa sảnh lại có tiếng bôm bốp truyền đến.