Trong phòng bao ai nấy kinh ngạc.
Sau khi Lý Quân và Bạch Kính Đình đậu xe xong, cũng đặt một phòng bao để dùng bữa.
Cả đời Lý Nãi Văn ngay cả khách sạn lớn ông cũng chưa từng thấy qua, nhìn khách sạn xanh vàng lộng lẫy, có cảm giác như nhà quê lên thành phố!
Lý Quân gọi điện thoại cho con trai của ông hai cũng đang chạy xe vận chuyển trên thị trấn đến dùng bữa.
Sau khi ăn cơm xong, đã là hai giờ chiều, bầu trời bên ngoài tối sầm, trời đổ mưa nhỏ, tí tách tí tách, làm cho người ta cảm giác được không khí mát mẻ.
Con trai ông hai nói cậu ấy cũng phải về thôn nên sẽ đưa ông hai về luôn, không cần Lý Quân và Bạch Kính Đình tiễn nữa.
Biết được Lý Quân đã là tổng giám đốc công ty, Tiểu Binh – con trai ông hai cũng mừng thay cho anh.
Lý Quân đưa cho cậu một tấm danh thiếp, nói cho cậu biết, nếu cần có thể gọi điện thoại cho anh.
Đi tới cửa khách sạn, bởi vì trời đang mưa, Lương Dũng đi trước lấy xe cho Lý Quân, Lý Quân đứng đợi ở cửa.
Bạch Kính Đình không có tài xế, cũng chỉ có thể bảo con gái mình đi qua lấy xe.
Mọi người đều uống không ít rượu, Bạch Kính Đình ôm bả vai Lý Nãi Văn, nói tiếp chuyện vừa rồi trong bữa tiệc còn chưa nói xong.
“Ơ! Đây không phải là Lý Quân sao?”
Phía sau truyền đến một loạt âm thanh ồn ào.
Quách Đan, Đổng Bác Thư cùng với một đám thanh niên, ai nấy cũng đều uống kha khá, đang kề vai sát cánh đi tới.
Sau khi nhìn thấy Lý Quân, bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Dù sao ăn một bữa cơm ở khách sạn Hoàn Đảo cũng tốn không ít tiền, trong suy nghĩ của bọn họ thì thanh niên mới ra tù như Lý Quân không nên xuất hiện ở chỗ này.
"Một vài người bạn trong thôn tụ tập với nhau, tôi không báo cho anh được vì không có số điện thoại của anh!”
Quách Đan giải thích.
Đổng Bác Thư kiêu ngạo nói: "Mọi người ăn cơm ở phòng nào? Tôi có thể giảm giá cho mọi người.”
“Không cần." Lý Quân cười cười: "Chúng tôi đã tính tiền rồi.”
“Thật là, lần sau, lần sau nhất định phải nhắc đến tên Bác Thư đấy.”
Quách Đan vừa cười vừa nói.
Bởi vì trời đang mưa, mấy thanh niên trong thôn bắt đầu thảo luận làm sao rời đi.
Có người lái xe tới, có người đón xe tới, bây giờ trời mưa, không có ai bắt được taxi.
Đổng Bác Thư mở lời: "Như thế này đi, dựa theo thứ tự sắp xếp vừa rồi, ba người còn lại tôi lái xe đưa mọi người đến trạm xe.”
“Tốt quá, có thể ngồi trên chiếc Mercedes của anh rồi." Có người vừa cười vừa nói.
Đổng Bác Thư gọi một nhân viên phục vụ ở bên cạnh, đưa chìa khóa cho hắn, dặn hắn giúp mình đi lấy xe.
“Lý Quân, còn anh thì sao?”
Quách Đan hỏi.
“Xe của tôi ở bãi đỗ xe, tài xế đi lấy xe rồi.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Quách Đan hơi sửng sốt.
Lý Quân phát hiện, thanh âm nói chuyện xung quanh đột ngột nhỏ xuống.
Tất cả mọi người vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, có hơi không hiểu rõ tình huống.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Lý Quân có xe thì đã rất tốt rồi, vậy mà còn có tài xế?
Lúc này, một chiếc BMW năm series dừng lại trước cửa, cửa sổ xe hạ xuống.
Bạch Vi vẫy tay với Bạch Kính Đình: "Cha! Hai người lên xe đi!”
"Đây là tài xế mà anh nói?"