Ngay lúc Lý Quân chuẩn bị giẫm chết Tư Mã Đức.
Đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Tư Mã Đức vừa nãy rơi xuống đất.
Vốn Lý Quân định mặc kệ nhưng khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị dòng chữ “Cha” thì anh lại đổi ý, cha của Tư Mã Đức, cũng chính là gia chủ của nhà họ Tư Mã.
Lý Quân do dự một chút rồi cầm lấy điện thoại di động ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Đức nhi, con lấy được Thuốc Trường Thọ chưa? Lấy được rồi thì mau quay về Tây Bắc nhanh lên, đồ quý như vậy nếu bị lộ tin tức sẽ có rất nhiều người nhòm ngó đấy!”
Lý Quân có thể nghe được thanh âm này mang theo vài phần hưng phấn, Thuốc Trường Thọ của anh, cho dù là gia tộc lớn như nhà họ Tư Mã cũng phải thèm muốn!
Trong mắt Lý Quân hiện lên vài phần rét lạnh.
Xem ra xúi giục Kiều Phương trộm thuốc không phải ý của một mình Tư Mã Đức, mà là cả gia tộc âm hiểm của gã bày mưu tính kế.
Lý Quân lạnh lùng nói: "Thuốc Trường Thọ ông đừng mơ đến nữa, dám trộm đồ của tôi, con trai ông cũng phải trả cái giá đắt rồi đấy!”
“Mày là ai? Mày đã làm gì con tao?”
Thanh âm vang lên từ đầu dây bên kia gần như rít gào.
Lý Quân chỉ lạnh nhạt cười: "Con trai ông hiện tại sắp chết, chờ một chút tôi sẽ đưa con trai ông đi gặp Diêm Vương, về phần gia tộc chó chết của mấy người tôi cũng không định bỏ qua đâu, ông cứ ở đó đợi đi, tôi sẽ tìm đến nhà họ Tư Mã sớm thôi!”
“Mày dám!”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm nổi giận.
Nhưng mà Lý Quân mặc kệ, tay anh bóp một cái, điện thoại di dộng trong tay lập tức nát vụn.
Cùng lúc đó, Tây Bắc, trong biệt thự nhà họ Tư Mã.
Gia chủ nhà họ Tư Mã là Tư Mã Hồng Vân vỗ mạnh điện thoại lên bàn.
Ông ta tức sùi bọt mép, trong mắt lóe ra sát ý điên cuồng.
Mấy tên thuộc hạ nhà họ Tư Mã đứng xung quanh vội vàng chạy vào.
“Gia chủ làm sao vậy?”
“Gia chủ, ai chọc giận ngài?”
Tư Mã Hồng Vân nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, giận dữ quát: "Tao mặc kệ mày là ai, dám giết con tao, tao nhất định sẽ phanh thây mày!”
…
Trong biệt thự.
Lý Quân không chần chừ nữa, anh giậm mạnh một cước tiễn Tư Mã Đức về chầu ông bà, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Kiều Phương.
Kiều Phương sợ tới mức cả người run rẩy.
Từ lúc Lý Quân động thủ với Tư Mã Đức, cô ta đã đoán được vận mệnh của mình, nhưng cô ta không muốn chết.
Không đợi Lý Quân nói chuyện, cô ta bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, cầu khẩn nói: "Lý tiên sinh, tôi cầu xin anh đừng giết tôi, tôi là học trò thầy Tống tin tưởng nhất, anh cho tôi gặp lại thầy Tống một lần đi!”
Nghe nói như thế, Lý Quân cười chế nhạo: "Nè cô còn có mặt mũi nhắc tới Tống Bạch Long? Tống Bạch Long coi cô là người kế nhiệm của chú ấy, thí nghiệm nào cũng mang cô theo, thậm chí tất cả mật mã ở sở nghiên cứu đều nói cho cô biết, nhưng cô lại phản bội chú ấy."
“Bây giờ cô nói với tôi, muốn gặp Tống Bạch Long một lần, cô nghĩ tôi ngu à? Cô không phải muốn gặp chú ấy mà hy vọng chú ấy sẽ bảo vệ cái mạng chó của cô! Cô cảm thấy tôi sẽ để cô gặp Tống Bạch Long sao hả?"
Nghe Lý Quân nói, trong mắt Kiều Phương dâng lên vẻ tuyệt vọng.
Thật không ngờ tâm tư nho nhỏ của cô ta lại bị Lý Quân nhìn thấu.
Nhưng mà cô ta cũng không thể buông tha dễ dàng như vậy được, cô ta vừa quỳ vừa bò tới trước mặt Lý Quân, đưa tay ôm lấy chân Lý Quân.
“Lý tiên sinh, tôi cầu xin anh, đừng giết tôi...”
Lúc này trong mắt Kiều Phương tràn ngập sự sợ hãi.
Cô ta không có khả năng phản kháng, Lý Quân quá mạnh, cô ta là một phụ nữ yếu đuối, một chút võ công cũng không có, Lý Quân giẫm chết cô ta đơn giản như giẫm chết một con kiến hôi.
Sát ý trong mắt Lý Quân vẫn không biến mất.