“Nghe nói gần đây đang hẹn hò với thiếu gia nhà họ Hà ở thủ đô, hẳn là cậu thanh niên bên cạnh đây.”
Có người thấp giọng hỏi.
“Nhà họ Hà ở thủ đô?”
Nghe mấy lời bàn luận kia, lòng Vương Uyển Uyển không khỏi nặng trĩu.
Danh gia vọng tộc ở thủ đô nhiều vô số kể, nhìn qua cũng không đáng tiền cho lắm.
Nhưng một gia tộc nhỏ ở thủ đô lại như quái vật khổng lồ ở những nơi khác.
Mà nhà họ Hà ở thủ đô cũng coi như là gia tộc cỡ trung.
Thiếu gia nhà họ Hà, cho dù là chi nhỏ cũng không có ai dám coi thường.
Mặc dù nhà họ Vương của Vương Uyển Uyển cũng coi như là danh môn vọng tộc ở Sở Châu, nhưng so sánh với nhà họ Hà thì lại như chim sẻ với Phượng Hoàng.
Có thể nói nhà họ Vương và nhà họ Hà vốn không hề có chỗ để so sánh.
Cũng khó trách Hồ Lệ mới bám được thiếu gia nhà họ Hà mà đã trưng dáng vẻ vênh vang đắc ý đến khiêu khích Vương Uyển Uyển.
Vương Uyển Uyển nào dám khiêu chiến thiếu gia nhà họ Hà.
Chỉ là bị đối thủ một mất một còn Hồ Lệ này chèn ép một phen, khiến trong nội tâm cô có chút bất bình, cô không khỏi nhìn về phía Lý Quân ở bên cạnh giống như xin giúp đỡ.
Lúc đầu Lý Quân lười tham gia vào loại chuyện này, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Vương Uyển Uyển, anh nghĩ tốt xấu gì thì cô cũng cùng một phe với mình.
Thế là anh mở miệng hỏi: "So với nhà họ An ở thủ đô thì nhà họ Hà như thế nào?"
"Nhà họ An chính là một gia tộc lớn ở thủ đô, tất nhiên nhà họ Hà của tôi không bằng rồi."
Hà Phong Nam, thiếu gia nhà họ Hà nói, cũng không cảm thấy không bằng nhà họ An có gì mất mặt.
"Hoá ra còn không bằng cả nhà họ An."
Lý Quân khinh thường lắc đầu.
Hà Phong Nam nghe ra sự xem thường nhà họ Hà trong lời nói của Lý Quân, hắn lập tức nổi giận.
Chỉ là hắn thấy giọng điệu của Lý Quân khá lớn, cũng không đoán được lai lịch Lý Quân, bèn hỏi: "Không biết anh đây là ai? Xuất thân từ gia tộc nào?"
"Tôi họ Lý tên Quân, xuất từ nhà họ Lý ở Sở Châu."
Lý Quân ngạo nghễ nói.
"Nhà họ Lý?"
Hà Phong Nam không khỏi cười nhạo một tiếng: "Sở Châu có nhà họ Lý sao? Tại sao tôi chưa từng nghe thấy."
Hồ Lệ ở bên cạnh càng là không nhịn được giễu cợt nói: "Tôi lớn lên ở Sở Châu nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có gia tộc nhà họ Lý nào cả. Tôi thấy anh rõ ràng là đang khoác lác mà không cần nháp, Vương Uyển Uyển, bây giờ cô đã sa cơ nước mức tới mức làm bạn với loại người này sao?"
Sắc mặt Lý Quân không thay đổi: "Trước kia Sở Châu không có nhà họ Lý, nhưng Lý Quân tôi xuất hiện, nhà họ Lý chính là gia tộc đứng đầu ở Sở Châu."
Nghe anh nói như thế, những người xung quanh cũng không nhịn được bật cười.
Dùng giọng điệu cao ngạo nhất để nói lời khôi hài nhất.
"Lệ Lệ, chúng ta đi vào đi, đây là một thằng ngốc thôi."
Hà Phong Nam lắc đầu rồi dẫn Hồ Lệ đi vào bên trong.
Bên trong có những phòng VIP thượng hạng, được khách sạn chuẩn bị đặc biệt cho những vị có thân phận cao, và chỉ có tổng cộng có năm phòng.
Cho dù với thân phận của Vương Uyển Uyển thì cũng không đạt tới tiêu chuẩn chiêu đãi, trừ khi ông nội của cô là Vương Hữu Lân đến thì mới có tư cách.
Hồ Lệ đắc ý đi qua người Vương Uyển Uyển, trong ánh mắt mang theo vài phần mỉa mai.
Đợi đến hai người rời đi, Vương Uyển Uyển mới mở miệng nói: "Ngài Lý đừng giận, không nên so đo với kẻ tầm thường, bọn họ đâu biết thực lực của ngài."
"Tôi không giận."