“Nghe nói rằng hắn là nhà giàu mới nổi, kiểu người như vậy đoán chừng không có tiền còn khổ hơn mất mạng.”
Nghe Lý Quân nói xong, Vương Đại Xuyên nhất thời không kịp phản ứng.
Những người xung quanh đều không hiểu ý của Lý Quân là gì.
Dù thực lực Lý Quân có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì chẳng lẽ anh có thể cướp tiền của người khác?
Nhưng Lương Dũng đã hiểu ý của Lý Quân, lấy điện thoại ra bấm số gọi đi.
“Tôi muốn tập đoàn Phương Khoa phá sản.”
Lương Dũng nói với giọng nghiêm túc.
Thân là người phụ trách của ông chủ lớn ở Sở Châu, tài nguyên mà Lương Dũng có thể điều động cũng rất đáng sợ.
Sau một cuộc điện thoại, Lương Dũng đứng bên cạnh lặng lẽ chờ đợi.
Lý Quân đi tới đỡ Nghiêm Khoan dậy.
“Thầy, đây là danh thiếp của em, hôm nay em còn chuyện phải làm, ngày khác em sẽ đến gặp thầy uống rượu.”
Vừa nói, anh vừa vươn tay lấy khẩu súng từ trong tay Lương Dũng, chỉ vào Vương Đại Xuyên nói:
“Nếu để tôi biết ông dám trả thù thầy của tôi thì nhất định tôi sẽ lấy mạng ông, có hiểu không?”
Vương Đại Xuyên vội vàng gật đầu như giã tỏi.
“Cậu Lý yên tâm, có đánh chết tôi cũng không dám bắt nạt thầy của cậu.”
“Vậy là tốt.”
Nói xong, Vương Đại Xuyên vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng súng “đùng” một phát.
Đầu gối của hắn ngay lập tức bị một viên đạn xuyên thủng.
“A!”
Vương Đại Xuyên che lấy đầu gối rồi ngã xuống đất.
Lý Quân không thèm nhìn hắn, vỗ bả vai Nghiêm Khoan rồi ngồi vào xe của Lương Dũng.
Nhóm người bước vào xe, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.
Nghiêm Khoan nhìn chiếc xe rời đi, nghĩ đến phát súng thờ ơ vừa rồi của Lý Quân, trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy có chút phức tạp.
Lý Quân thật sự không còn là Lý Quân của ba năm trước.
Mặc dù Lý Quân ba năm trước rất mạnh mẽ và nóng nảy, nhưng chắc chắn không giống như bây giờ, thờ ơ nổ súng bắn người.
Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Lý Quân?
Bên kia, Lục Kỳ vội vàng đi đến giúp Vương Đại Xuyên.
Vương Đại Xuyên không ngừng đổ mồ hôi, đầu gối đau dữ dội, nhưng hắn lại cảm thấy có chút may mắn, cuối cùng cũng không mất mạng.
Khi hắn vừa nghĩ đến đây, điện thoại của hắn đổ chuông.
“Vương Đại Xuyên, rốt cuộc anh đắc tội ai? Anh có biết vì anh mà vừa rồi có người gọi điện thoại cắt đứt chuỗi vốn thượng nguồn của tôi, nói là vì Vương Đại Xuyên anh đã đắc tội người ta.”
Nghe thấy thế, sắc mặt Vương Đại Xuyên lập tức thay đổi.
Thậm chí hắn quên mất cơn đau ở đầu gối.
“Anh Lưu, tôi cũng không biết.”
“Không biết? Vương Đại Xuyên, tôi không quan tâm cậu có biết hay không, chuyện hợp tác của chúng ta kết thúc.”
Nói xong, không đợi Vương Đại Xuyên giải thích, đầu dây bên kia đã cúp máy.
“Tút tút tút...”
Vừa kết thúc cuộc gọi này, cuộc gọi khác lại đến.
Vương Đại Xuyên lúc này đã nghĩ ra điều gì đó.
Hắn nhận điện thoại.
“Vương Đại Xuyên, tôi quyết định đưa mảnh đất mà tập đoàn Phương Khoa muốn khai phá cho người khác, anh tự giải quyết đi...”