Xương mũi của đối phương bị vỡ, người ngất xỉu trên mặt đất.
Trong nháy mắt, bốn người đã ngã xuống, điều này khiến cho trong mắt những vệ sĩ còn lại đều lộ ra vẻ kiêng dè, không còn dám tùy tiện xông lên nữa, mà chỉ biết siết chặt nắm đấm, vây quanh Lý Quân để tìm cơ hội.
"Công phu của cậu nhóc này không tệ, không biết sư phụ cậu là ai?"
Lúc này, người đàn ông trung niên ở phía sau bước lên trước, có chút kích động.
Hiển nhiên thực lực của Lý Quân đã thành công hấp dẫn hứng thú của hắn.
Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng Lý Quân chỉ dựa vào chút thực lực ấy mà có thể lật được trời.
Hắn xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, có cao thủ nào mà chưa từng gặp, còn không đến mức để một thằng nhóc chưa mọc đủ lông như Lý Quân vào mắt.
"Ông không xứng được biết tên của sư phụ tôi."
Lý Quân bĩu môi khinh thường.
"Kiêu ngạo thật."
Người đàn ông trung niên không quan tâm, trực tiếp cởi áo khoác vest, cởi cúc cổ áo và tay áo rồi khởi động tay chân một chút.
Thấy người đàn ông trung niên sắp ra tay, các vệ sĩ khác rất thức thời lui sang hai bên để nhường sân khấu cho hai người họ.
"Thằng nhóc, ba chiêu, nhiều nhất là ba chiêu, tôi có thể làm cho cậu phải nằm xuống, cậu có tin không?"
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên rất tự tin.
Những người chưa từng chiến đấu với hắn, đều không biết hắn đáng sợ như thế nào.
Nhưng mà Lý Quân lại vươn một ngón tay, nói: "Tôi chỉ cần một chiêu là đánh bại ông."
Vẻ mặt người đàn ông trung niên sững sờ: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, tôi chỉ cần một chiêu là đánh bại ông."
Khi những người xung quanh nghe thấy lời nói của Lý Quân cũng không nhịn được bật cười.
Lý Quân có thực lực rất mạnh, bọn hắn cũng đã nhìn ra điều này, nếu không, anh đã không dễ dàng giải quyết mấy tên vệ sĩ như vậy.
Có thể đánh bại người đàn ông trung niên chỉ bằng một chiêu, anh đang đùa cái gì vậy?
Người đàn ông trung niên này là vệ sĩ riêng của Trương Hách, rất có tiếng tăm trong giới võ thuật ở thủ đô.
"Thằng nhóc này thật sự rất kiêu ngạo!"
"Người không biết không sợ! Vậy mà dám nói chỉ cần một chiêu là đánh bại được thầy Trần, quả thực buồn cười."
"Thầy Trần là cao thủ chân chính, lần trước tôi đã tận mắt nhìn thấy hắn vung tay một cái làm cho cái cối xay vỡ tung."
"Đợi lát nữa thầy Trần ra tay, cậu ta sẽ biết khoảng cách giữa bọn họ lớn đến mức nào."
Ngay cả thầy Trần cũng không khỏi cười ra tiếng: "Vốn dĩ tôi thấy cậu còn có chút thực lực, cho nên mới có ý định thử một chút, nhưng không ngờ cậu lại kiêu ngạo tự mãn đúng như thế."
"Có một ít công phu mà đã không phân rõ đông tây nam bắc, coi thường người trong thiên hạ. Người như cậu, chỉ sợ có tài năng tốt đi chăng nữa thì thành tựu cuối cùng cũng có hạn."
"Tại sao thầy Trần lại phải nói nhảm với cậu ta."
Một vệ sĩ bên cạnh lớn tiếng nói.
"Nếu cậu ta đã dám nói dõng dạc như thế, vậy thì thầy Trần hãy cho cậu ta biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn."
"Đúng vậy, phải cho thằng nhóc này một bài họ."
Đám người nhao nhao la hét.
Thầy Trần khẽ gật đầu, hít sâu một hơi.
Chớp nhoáng này làm cho người ta có một loại ảo giác là thân thể hắn đã phóng to thêm mấy phần trong nháy mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn bước ba bước liên tiếp về phía trước.
Sau mỗi một bước, mặt sàn xi măng đều bị hắn giẫm thành một cái hố to.
Và với sự trợ giúp của sức mạnh này, trong nháy mắt, thầy Trần đã lao người lên như là một viên đạn.