Bên trên bầu trời.
Trên trực thăng còn có ba người khác, ngoại trừ phi công thì có một người đàn ông trung niên với khuôn mặt góc cạnh sắc như dao, đang dùng kính viễn vọng quan sát phía dưới.
Thỉnh thoảng còn cầm chiếc máy ảnh treo trên cổ lên để chụp.
Với tư cách là đường chủ của Tu La, Độc Hạt đứng đầu có địa vị phi thường, việc hắn bị giết không phải là một vấn đề nhỏ tầm thường.
Chúng phải tìm hiểu thông tin của kẻ thù, báo cáo về tổng bộ.
Ở bên dưới, người thanh niên quả thực rất đáng sợ, theo phán đoán, sức chiến đấu cua anh ta gần như bằng với các trưởng lão của Tu La.
May mắn thay, họ đã không đi xuống cùng Độc Hạt bị sát hại, nếu không thì bây giờ bọn họ đã chết.
Đương nhiên, bây giờ bọn họ tuyệt đối an toàn, trên không trung gần ba trăm mét, với khoảng cách này, người trên mặt đất căn bản không làm gì được họ.
“Chuẩn bị lựu đạn, chờ chúng ta rời đi, ném xuống, thu chút lợi tức trước, đợi người từ tổng bộ tới, sau đó hẵng báo thù cho đường chủ.”
“Được.”
Người trợ lý bên cạnh quay người lấy ra một cái hộp từ bên trong.
Khi mở ra, bên trong có một hàng lựu đạn.
Người đàn ông trung niên bắt đầu quan sát một lần nữa, nhưng khoảnh khắc hắn ta cầm ống nhòm lên, khuôn mặt hắn ta thay đổi ngay lập tức.
Trời ơi, hắn đã nhìn thấy cái gì chứ?
“Nhanh ...”
Hắn chỉ muốn nói gì đó.
Trong phút chốc, một cái bàn bắn ra như một quả đạn đại bác, xuyên thủng bầu trời và đập thẳng vào trực thăng.
Tốc độ của bàn bay cực nhanh, nó bộc phát ra khí thế mạnh mẽ không gì sánh được, không ngừng phóng đại trong mắt người đàn ông trung niên.
Phương hướng lao tới chính xác là vị trí của hắn ta.
Ở khoảng cách ba trăm mét, làm thế nào mà có thể ném một cái bàn lao lên nhanh vậy chứ?
“Ầm!”
Có một tiếng nổ lớn, cửa hầm mở trực tiếp bị đập vỡ, toàn bộ trực thăng rung chuyển dữ dội.
Ở phía dưới.
Vũ Tạ Hoa và những người khác đều mở to mắt.
Loại sức mạnh nào mà lại có thể ném một cái bàn từ con tàu du lịch đang di chuyển, vượt qua khoảng cách ba trăm mét và đập trúng vào một chiếc trực thăng đây?
Đồng thời, trong lòng họ còn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngay cả sau khi đám người của Độc Hạt chết, chiếc trực thăng vẫn lơ lửng trên bầu trời một cách không phương hướng, bản thân nó chính là một sự khiêu khích thầm lặng.
Mà lúc này Lý Quân đáp lại bọn họ một cách bá đạo.
Cho dù là ở độ cao 300 mét cũng chưa chắc là an toàn nha!
“Khốn kiếp! Tên khốn kiếp này! Ném quả lựu đạn làm nổ tung chúng đi!”
Người đàn ông trung niên bị lắc lư, suýt ngã khỏi cửa khoang.
Toàn bộ chiếc trực thăng đang rung chuyển.
May mắn là người phi công có tay nghề cao, nhanh chóng ổn định lại được tình hình.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Lý Quân rút thanh sắt khổng lồ dùng để chống đỡ lá cờ to từ bên cạnh ra.
Sau đó ném nó lao tới như một cây lao.
Trong phút chốc, một thanh sắt dài hơn ba mét bắn ra, trong không trung vang lên tiếng thét lên đầy đáng sợ.
Người đàn ông vừa định ném lựu đạn, vẻ mặt sửng sốt, hắn ta hét lên với người phi công: “Nhanh, hướng lên phía cao hơn đi.”
Tuy nhiên, đã quá muộn.