Những thanh sắt khổng lồ đâm thẳng vào trực thăng.
“Bùm!”
Có một tiếng nổ lớn.
Chiếc trực thăng vừa chuẩn bị bay lên, kính đã bị xuyên thủng, người phi công bị một cây gậy dài đâm xuyên qua cơ thể, đóng đinh ngay tại đó.
Toàn bộ chiếc trực thăng mất kiểm soát, bắt đầu nghiêng ngả mất phương hướng.
Cuối cùng tạo ra một vòng cung, cắm đầu lao xuống biển.
Tiếng la hét ồn ào phát ra nghe thấy mờ nhạt từ phía trên máy bay trực thăng.
Trước khi quả lựu đạn mà người đàn ông vừa rút ra kịp ném ra, nó đã rơi thẳng xuống ngay cabin trực thăng.
Trước khi chiếc trực thăng chưa kịp rơi xuống nước, nó đã phát nổ với một tiếng ầm ồn ào và biến thành một quả cầu lửa khổng lồ.
Quả cầu lửa tiến vào trong biển, nước biển xung quanh lập tức sôi trào, tạo thành một khung cảnh vô cùng hùng vĩ ghê tợn.
Lập tức, có tiếng hô hào kinh ngạc phát ra từ tàu du lịch.
Vô số người kinh ngạc nhìn cảnh này.
Dương Cường, Vương Uyển Uyển và một nhóm thanh niên, giờ khắc này bọn họ như thể đã bất động, không nhúc nhích, nhao nhao nhìn vào nơi chiếc trực thăng rơi xuống.
Ánh mắt mọi người đều tràn ngập sự khiếp sợ.
Một người bình thường có thể mạnh tới mức như vậy sao.
Bọn họ đã từng thấy sự cứng rắn của Lý Quân trước đây, nhưng không ngờ rằng ngay cả trực thăng cũng có thể bị bắn hạ, điều này thật sự quá đáng sợ.
Vũ Quang, Tống Trấn, Cố Văn và những người khác cũng bị sốc, cảm thấy không thể nào tin được.
Vương Hữu Lân không khỏi đưa tay véo mình một cái thật mạnh, đảm bảo những gì mình nhìn thấy là sự thật.
Trước đây ông đã từng nhìnra được Lý Quân là một con ngựa đen lực lưỡng, nhưng bây giờ ông mới biết đó là một con rồng thật sự.
Chỉ là Lý Quân này ưu tú như vậy, ông sợ cháu gái ông không xứng với người ta.
Trong phút chốc, trái tim Vương Hữu Lân lại bất giác có cảm giác mất mát.
Cố Văn bên cạnh cúi đầu với vẻ mặt phức tạp.
Trước đây cô ấy đã từng nhìn thấy phương pháp ma quái của Lý Quân, nhưng lúc đó cô ấy sợ là sợ sức mạnh thần bí kia.
Mà cảnh tượng hôm nay càng khiến cô thêm chấn động.
Chu Bỉnh Khôn và Vũ Tạ Hoa sững sờ, mấy phút sau họ mới phản ứng kịp, sau đó không thể không kêu lên vì vui sướng.
Sau khi Lý Quân bắn rơi trực thăng, anh thờ ơ ngồi xuống ghế, vẻ mặt bình tĩnh, như thể vừa làm một chuyện rất bình thường.
Độc Hạt đã chết, đối phương còn dám nhìn ống nhòm rồi chụp ảnh lại lưu trên đó.
Nếu không trả giá cho chuyện này, người của Tu La sẽ tưởng rằng Lý Quân anh là người rất dễ bắt nạt.
Nếu không giết chúng thì sẽ thật có lỗi với mấy nhân vật lớn đã bị Lý Quân dọn dẹp trong tù kia.
Về phần tổ chức của Tu La, chỉ được coi là cọng lông, chọc giận anh, vì thì anh sẽ dẫm chân lên tổng bộ để tiêu diệt chúng.
Đương nhiên, Lý Quân cũng không biết tổng bộ của bọn chúng ở đâu.
“Ông chủ Lý, tôi xin lỗi anh vì hành vi trước đây của tôi, tôi hy vọng anh đại nhân đại lượng không so đo với kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt tôi.”
Vũ Quang đến gặp Lý Quân xin lỗi rối rít.
Lần này không có chút không phục nào, rất tôn trọng, cung kính và lịch sự.
Tống Trấn cũng nở nụ cười trên môi: “Ông chủ Lý đã ra tay cứu được công ty Dược vương của tôi khỏi tổn thất hàng trăm triệu, đây là danh sách dược liệu, ông chủ Lý có thể lấy một nửa, coi như là quà cảm ơn từ công ty Dược vương của tôi.”
Tống Trấn này cũng không phải là người bình thường, lấy ra mấy chục triệu dược liệu chỉ để kết bạn với Lý Quân.