Giọng nói của cô đột ngột dừng lại, bởi vì cô cảm thấy nơi lòng bàn tay Lý Quân đi qua, có một dòng nước ấm áp tràn vào đến cơ thể mình, rồi không ngừng di chuyển trong cơ thể cô.
Cô rõ ràng cảm nhận được dòng nước ấm khiến cơn đau ở cột sống cổ biến mất hoàn toàn, thậm chí còn có cảm giác ngâm mình trong suối nước nóng, rất thoải mái.
"Kỹ thuật massage này quá tuyệt vời phải không?"
Trong lòng Cố Nghiên không thể ngạc nhiên hơn.
Không ngờ ông chủ lại nhiều kĩ năng như vậy.
Mà vào lúc này, khi lòng bàn tay Lý Quân đáp xuống bờ mông tròn vểnh của Cố Nghiên, nhẹ nhàng ấn vào đốt sống đuôi, giống như có một dòng điện truyền vào trong cơ thể, một cảm giác thoải mái và tê dại lập tức lan đến tứ chi của cô.
Giờ phút này, Cố Nghiên quá dễ chịu, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ: "A ~ Sảng khoái..."
Chỉ là sau khi giọng nói này vang lên, gương mặt Cố Nghiên trở nên ửng đỏ trong nháy mắt.
Cố Nghiên, tại sao mày lại có thể phát ra loại âm thanh này ở trước mặt một người đàn ông cơ chứ!
Quả thực quá xấu hổ!
"Thế nào? Có phải là cảm giác tốt hơn nhiều không?"
Lý Quân nhấc bàn tay ra.
Cố Nghiên nhẹ nhàng "Ưm" một tiếng.
Đợi đến Lý Quân bước ra khỏi phòng họp, cô mới dùng bàn tay quạt mạnh lên mặt, nhưng nó vẫn nóng bừng...
Sở Châu.
Trên đường phố.
Lý Quân chui vào chiếc xe thể thao, chuẩn bị lái về biệt thự.
Đột nhiên, anh thấy Nam Cung Tuyết và một người đàn ông đang dằn co trên đường.
Người đàn ông cao gần một mét tám, toàn thân mang hàng hiệu.
Anh ta đang nắm cổ tay Nam Cung Tuyết, cho dù Nam Cung Tuyết có giãy giụa thế nào cũng không buông.
Lý Quân vội vàng dừng lại bên đường rồi bước ra khỏi xe.
Đúng lúc này, Nam Cung Tuyết cũng nhận ra chiếc xe thể thao của Lý Quân, vẻ mặt lộ ra chút vui mừng, đồng thời hô to: “Lý Quân, đến giúp em.”
Nghe Nam Cung Tuyết gọi.
Lý Quân vội vàng đi tới.
Anh vừa muốn hỏi thì người đàn ông đã lên tiếng trước: “Chàng trai, nếu cậu không muốn chết thì mau cút đi.”
Không thể không nói, đối phương rất phách lối.
Lý Quân không khỏi sửng sốt, thắc mắc nhìn Nam Cung Tuyết.
“Anh ta là?”
Bởi vì Lý Quân phát hiện, mặc dù Nam Cung Tuyết đang dằn co với đối phương, nhưng nhìn ánh mắt của đối phương cũng không hề tức giận.
Lỡ như là người thân của cô, Lý Quân tới đá một cái khiến anh ta gãy xương sườn, vậy sẽ không tốt.
Quả nhiên, Nam Cung Tuyết yếu ớt nói: “Anh ấy là anh trai em.”
Nói xong, cô dùng sức thoát khỏi bàn tay của người đàn ông, trốn bên cạnh Lý Quân, lớn tiếng nói: “Nam Cung Hải, chuyện của em không cần anh lo.”
Ánh mắt Nam Cung Hải có chút lạnh lùng.
“Cậu là Lý Quân?”
Nam Cung Tuyết đã đính hôn với nhà họ Thôi nhưng lại chạy trốn đến Sở Châu, nghe nói cô đã yêu một người khác.
Nhà họ Thôi có địa vị phi thường, làm thông gia với nhà Nam Cung thì nhà Nam Cung sẽ là người được lợi lớn nhất.
Anh ta không cho rằng Lý Quân tiếp cận em gái mình vì tình yêu, có lẽ là nhìn trúng sự giàu có của nhà Nam Cung.