Đặc biệt khi bà nhìn thấy đôi mắt đáng sợ của Lý Quân nhìn mình vào lúc này, bà vô thức lùi lại một bước, có chút khiếp đảm.
Cho dù bà là tam phu nhân của nhà họ Nam Cung, nhưng chung quy cũng chỉ là phụ nữ.
“Mẹ, mẹ không được phép làm tổn thương Lý Quân.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói lo lắng.
Một người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc váy trắng bước vào.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, cô ngây ngẩn cả người.
Nó hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Cùng lúc đó, có tiếng bước chân dồn dập ở cầu thang.
Một nhóm đàn ông cường tráng mặc âu phục đen tràn vào.
Sau khi nhìn thấy những người này, Phó Hồng cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.
Bà lạnh lùng nhìn Lý Quân.
“Thằng oắt, dám đánh người của tôi, cậu sẽ phải trả giá.”
Lúc này, Nam Cung Tuyết bước ra, chặn lại trước mặt Lý Quân.
“Chuyện ly hôn là do con tự chủ trương, Lý Quân cũng không biết.”
“Nếu mẹ muốn làm thương tổn Lý Quân, trừ phi bước qua con!”
Nhìn ánh mắt kiên định của con gái, Phó Hồng nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, cuối cùng thở dài.
Bà nói với Lý Quân: “Hôm nay có Tuyết Nhi bảo vệ cậu, nhưng đàn ông không thể mãi trốn sau lưng một người phụ nữ, sớm muộn gì tôi cũng tính sổ chuyện này với cậu.”
“Tuyết Nhi, đi với mẹ!”
Nam Cung Tuyết nói: “Con có chuyện muốn nói với Lý Quân, mẹ, mẹ đi trước đi.”
“Cho con ba phút, nếu còn dám chạy, mẹ sẽ chặt thằng nhóc này ra cho chó ăn.” Phó Hồng nói một cách lạnh lùng.
Những người khác đỡ Trần Lục dậy, tức giận rời đi.
Mãi cho đến khi Phó Hồng hoàn toàn đi xa, Nam Cung Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực mình.
Đôi mắt to như nước mùa thu của cô nhìn Lý Quân rồi đỏ mặt.
Ngay lúc Lý Quân không biết tại sao, Nam Cung Tuyết đột nhiên đến bên cạnh anh, nhón chân lên rồi hôn lên mặt Lý Quân như chuồn chuồn lướt nước, lấy hết can đảm nói:
“Lý Quân, em thích anh!”
Nói xong, cô xoay người chạy thẳng về hướng Phó Hồng rồi rời đi.
Còn Lý Quân thì sững sờ tại chỗ.
Trong không khí còn lưu lại hương thơm của Nam Cung Tuyết, đôi môi đỏ vừa hôn lên mặt anh, sự ấm áp và mềm mại quanh quẩn trong lòng Lý Quân.
“Mình đây là được tỏ tình sao?”
Lý Quân sờ sờ mũi, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Ba phút sau.
Lý Quân bước ra khỏi quán trà.
Lúc vừa ra khỏi quán trà, anh liền nhìn thấy Lương Dũng vội vàng đi tới, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Không đợi Lý Quân hỏi, Lương Dũng lên tiếng: “Thiếu gia, gần quán trà có mai phục, nhằm vào cậu, họ đã theo dõi cậu từ biệt thự Tây Tử Đường.”
“Tôi phát hiện có ai đó đang theo dõi cậu, vì vậy tôi đã đi theo.”
Lý Quân gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Đúng lúc này, gần quán trà, những bóng người xuất hiện.
Có khoảng một chục người, tất cả đều là cao thủ, khí tức rất cường đại.
Đặc biệt, một lão giả mặc áo trường sam, cách ăn mặc cực kỳ quái dị, đằng sau còn thắt một bím tóc dài kỳ lạ.