“Thiếu gia Tư Mã, làm sao bây giờ? Anh ta sẽ giết chúng ta.”
Kiều Phương run rẩy nói, trong giọng nói đã mang theo vài phần nức nở.
Tư Mã Đức bị ầm ĩ mà phiền lòng, mắng to: "Câm miệng! Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ.”
Nói xong, ánh mắt gã âm độc nhìn Lý Quân.
"Thằng nhãi đúng là tao xem thường mày, hoá ra mày là cao thủ, nhưng mà mày cho rằng như vậy là có thể đối phó được tao sao?”
Vừa nói xong, người đàn ông trung niên phía sau gã bước về phía trước một bước.
“Thằng nhãi, giới thiệu cho mày biết, vị này là cung phụng của nhà họ Tư Mã tao, một cao thủ Hóa Kình.”
“Mày cũng là người luyện võ, chắc mày hiểu cao thủ Hóa Kình cường đại cỡ nào!”
“Hơn nữa chú Trung của bọn tao sắp đạt đến cấp bậc đỉnh phong, cao thủ Hóa Kình bình thường, có tới ba người cũng chưa chắc là đối thủ của chú Trung.”
Tư Mã Đức càng nói càng đắc ý, giống như đã ăn chắc Lý Quân đến nơi.
Tư Mã Đức nói xong.
Chú Trung bên cạnh ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Lý Quân.
Nghe Tư Mã Đức nói, vẻ mặt hoảng loạn của Kiều Phương dần bình tĩnh lại.
Nói như Tư Mã Đức, Lý Quân có lợi hại đến mấy mà ở trước mặt chú Trung cũng chả là gì.
Vừa rồi nhìn thấy Lý Quân, cô ta đã bị doạ sợ, bắt đầu hối hận chuyện mình đã làm, hiện tại đã hoàn toàn yên tâm.
“Thì ra cao thủ Hoá Kình lợi hại như vậy." Lý Quân cười khẽ một tiếng.
Anh vừa nhìn là biết tên kia kém xa so với đám cung phụng nhà họ Diệp, không biết đào đâu ra tự tin mà hất mặt với anh!
“Mày biết mày ngu xuẩn cỡ nào chưa?”
Tư Mã Đức lộ ra nụ cười đắc ý: "Lúc nãy mày chỉ cần quỳ xuống cầu xin tao, có lẽ tao sẽ tha cho mày một mạng, nhưng hiện tại mày không có cơ hội.”
"Không phải tao không có cơ hội, là bọn mày không có cơ hội, thằng cao thủ Hoá Kình mà nhà mày cung phụng, trong mắt tao cũng như rác rưởi mà thôi." Lý Quân lắc đầu.
“Mày nói cái gì?”
Tư Mã Đức sửng sốt, không ngờ Lý Quân dám nói lời ngông cuồng như vậy!
“Thằng nhãi cuồng vọng!”
Thấy Lý Quân dám coi thường mình, trên mặt chú Trung tức giận không thôi.
“Ầm ầm!”
Hắn bước ra một bước, vạt áo trên người bay lên phần phật, một cỗ khí thế khủng bố từ trên người hắn lan tràn ra, trong phòng vốn trống rỗng từ từ dâng lên kình phong.
Sau một khắc, thân thể hắn hóa thành tàn ảnh, khí thế cứ như mãnh hổ xuống núi đánh về phía Lý Quân.
“Thằng nhãi này xong đời rôi!”
Tư Mã Đức cười lạnh.
Lúc này, nắm đấm của chú Trung đã hoàn toàn bao phủ Lý Quân.
Trong mắt hắn mang theo vẻ tàn nhẫn, trong đầu hắn còn tưởng tượng cảnh Lý Quân bị hắn đấm cho hộc máu, cả người nát bét văng ra xa.
Hắn từng dùng nắm đấm giết chết một con hổ Đông Bắc hoang dã, chỉ cần một quyền đã lấy mạng hổ dữ.
Kiều Phương sắc mặt khẩn trương nhìn cả hai so đấu.
Cô ta hy vọng nhìn thấy cảnh tượng Lý Quân bị đánh chết, chỉ cần Lý Quân chết thì cô ta sẽ không phải trả bất cứ cái giá nào cho lần phản bội này!
Nhưng mà đối mặt với quyền thế sắc bén nghiêng trời lệch đất của chú Trung, Lý Quân chỉ cười nhạt.