Họ được Chu Bỉnh Huy mời đến là thật, nhưng phải là nhờ cậy Chu Bỉnh Khôn mới có được suất mời, hơn nữa cũng đâu phải là khách quý gì.
Lục Kỳ càng khinh thường bĩu môi nói: “Chủ tịch Chu mời anh làm khách quý? Anh thật sự tự cho mình là tên tai to mặt lớn lắm hả? Một lúc nữa chủ tịch Chu đến, tôi cũng phải hỏi chủ tịch Chu thử xem.”
Lý Quân sắc mặt đã lạnh xuống. “Lục Kỳ, cô thật sự rất khôn ngoan nhưng không hiểu chuyện. Nếu cô đã không chịu tự mình tát vào mặt mình mười cái, vậy tôi cũng đành phải ra tay thôi.”
Nói xong, Lý Quân xắn tay áo lên.
'Thấy vậy, Lục Kỳ cũng không hề sợ hãi, mà lớn tiếng nói: “Sao, anh định đánh tôi à? Anh còn không chịu nhìn xem đây là nơi nào mà một tên dân quê như anh có thể làm càn.”
Lúc này, Trịnh Dương, người vẫn im lặng ở bên cạnh, bước ra một bước, lạnh lùng nhìn Lý Quân, nói:
“Lý Quân, mày đúng là gan to tày trời, còn muốn đánh người ở bữa tiệc của chủ tịch Chu, thật là không biết chữ “chết” viết như thế nào.”
“Chủ tịch Chu là doanh nhân nổi tiếng ở Sở Châu, lại vừa mới hợp tác với Phủ Tổng Đốc. Mày quấy rối bữa tiệc của ông ta, chính là đắc tội với Phủ Tổng Đốc.”
“Điều này đủ để đưa mày vào tù thêm ba năm nữa đấy."
Trịnh Dương nói xong, rất nhiều người trong sân đều gật đầu đồng tình. Có cô gái thậm chí còn che miệng cười khẽ, trong mắt có chút thương hại.
“Không ngờ chủ tịch Chu lại có thể hợp tác với Phủ 'Tổng Đốc, đây quả là tin tức chấn động!”
“Trịnh gia quả nhiên là gia tộc có quan hệ với Phủ Tổng Đốc, ngay cả những tin tức nội bộ như vậy cũng biết được.”
“Nghe nói Trịnh gia có nhận đầu tư của Phủ Tổng Đốc trong dự án sông Vương gia, chỉ dựa vào mối quan hệ này, Trịnh gia cũng đủ để lên như diều gặp gió.”
“Thằng nhóc này đụng vào Trịnh gia, lần này chắc. chăn phải ngồi tù đến mục xương.”
Mọi người xung quanh đều bàn luận ầm ï.
“Lý Quân, bây giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ: xuống liếm đế giày của vợ tao, rồi dập 120 cái đầu, lớn tiếng hô 100 tiếng tôi là chớ”.
“Nếu mày làm theo, taovui, tao có thể không để bảo an đánh mày, nhưng cũng không thể tha cho mày hoàn toàn”
Trịnh Dương cởi kính ra, dùng khăn lụa lau sạch, sau đó đeo lại, mặt không biểu cảm.
“Có đúng không? Chỉ cần tao làm theo những gì mày nói, mày sẽ tha cho tao sao?” Lý Quân mỉm cười hỏi, không hề tỏ ra sợ hãi.
Mọi người xung quanh cũng không khỏi bật cười.
Bây giờ đã biết Trịnh gia lợi hại đến mức nào, lẽ nào chuẩn bị đầu hàng rồi sao?
Thực sự là mất mặt quá đi! Bạch Vĩ thở dài. Anh Quân này là đang tự chuốc lấy nhục nhã ê chề sao? Lúc nãy mình đã nói anh rời đi đi, vậy mà anh ấy lại cũng không nghe.
Trịnh gia có quan hệ với Phủ Tổng Đốc, sao có thể chọc nổi?
“Lục Kỳ, dù sao năm đó cô và Lý Quân yêu thương nhau như vậy, sao có thể nỡ lòng làm anh ấy nhục nhã J_ vậy chứ?”
“Hãy nể tình cảm trước đây của hai người mà bỏ qua cho anh ấy lần này đi.”
Không ngờ Bạch Vi chuyện gì không nhắc lại nhắc. đến chuyện này, Lục Kỳ giống như bị đạp đuôi, tức giận Câm miệng! Ai yêu thương gì với Lý Quân nhà cô? Hắn là đồ nhà quê, hắn xứng sao?”
Trịnh Dương bên cạnh mặt mày tối sầm, tức giận nói: “Lý Quân, mày không nghe rõ lời tao nói sao? Quỳ xuống dập đầu, nếu không tao sẽ giết chết mày đấy.”
Chuyện năm đó cũng không phải chuyện gì tốt đẹp gì, Trịnh Dương cũng rất kiêng ky bị người khác nhắc. đến.
“Nói nhiều quá.”
Lý Quân bước lên một bước, sau đó vung tay lên tát thẳng vào mặt hắn.
“Bốp!”
Trịnh Dương bị tát trúng má phải, ngã lăn trên mặt đất.
Chiếc kính mắt cao cấp nhập khẩu từ nước ngoài cũng bị đánh bay ra xa mấy mét rồi vỡ nát.
Toàn hội trường im lặng.
Không ai nghĩ rằng Lý Quân thực sự dám ra tay, quả thực gan to bằng trời.