Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




48

Từ Hai Phía Xa Xôi

Mọi người để PA NU ăn cháo,uống thuốc sau đó nằm nghỉ. Cậu thấy dường như có nằm hàng mấy ngày nữa mới mong hết được nỗi mệt nhọc của ngày hôm trước. CƠ TIÊU và CA ĐÔ đi chung với mấy chị em MI NƯƠNG. Hai người vẫn không ngớt nói lời chúc mừng chuyện nàng đã làm mẹ đứa con của BA ĐÔN. Chẳng những vậy từ lúc đó CƠ TIÊU liền nhìn trước,ngó nghiêng kĩ lưỡng từng bước đi của MI NƯƠNG để chắc chắn là chị gái không gặp phải điều gì gây hại cho đứa bé.

Thế nhưng CA ĐÔ càng nhìn MI NƯƠNG càng trở nên trầm ngâm,lặng lẽ hơn. Sau đó chàng ta đứng lại ở bên ngoài gian buồng mà nàng đang ở tạm chứ không bước vào trong cùng với CƠ TIÊU. CA ĐÔ tựa mình vào lan can ở hiên nhà mà cất tiếng rất nhỏ với một khuôn mặt lộ rõ vẻ day dứt.

_Lẽ ra mình phải chăm sóc họ kĩ hơn. Sao ta có thể bỏ họ lại mà đi chính vào lúc đó . Bây giờ hóa ra CA ĐÔ này thật đáng trách, thật kém cỏi, đến PA NU thấy cũng không bằng.

_Anh đừng tự trách mình như thế. Chuyện này anh đâu biết trước được. Dù gì…dù gì nó cũng xảy ra mất rồi. Chị MI NƯƠNG cũng đã nói từ nay chỉ nghĩ tới những ngày phía trước thôi. Và thật sự là chị ấy thấy rất hạch phúc không chỉ vì em bé trong bụng…mà còn bởi có mọi người đã cùng đi với chị ấy. Điều này cũng rất quý giá. Chị MI NƯƠNG đã nói thế đấy anh CA ĐÔ.

MI NA đã di ra ngoài hiên đứng cạnh CA ĐÔ. Cô gái trẻ khe khẽ lên tiếng trong khi đưa ánh mắt hồn nhiên,vui tươi hướng nhìn ra sân. Những lời của MI NA khiến CA ĐÔ ngỡ ngàng đôi chút,chàng ta quay sang nhìn MI NA chưa biết phải nói gì thì cô gái trẻ ấy cũng đã quay sang nhìn chàng và nhẻo miệng cười. Một nụ cười thật trẻ thơ. Đều đó khiến CA ĐÔ cũng bật cười vui vẻ. Trong đầu chàng nghĩ rằng cô bé đáng yêu này thật có tài chữa lành vết thương trong lòng mọi người.

ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của TRÂU VÀNG đi cùng MO LỬA của TRÂU VÀNG ra khoảng sân rộng trước NHÀ LỚN của CHẠ RŨ mà nhìn về hướng CHẠ LỚN ở phía xa xôi. LA HẦU cất giọng trầm trầm.

_Giọt máu của con trai đang được con dâu nuôi nấng từng ngày. Nói thật, điều ấy quả là rất có ý nghĩa với thân già này…Vì nó mà tôi cũng vơi bớt phần nào cái nỗi đau mất con. Đến lúc này tôi đã chấp nhận cái chuyện…không còn hy vọng tìm được nó. Ngày mai chúng ta sẽ trở về CHẠ LỚN. Còn việc mà vì nó bà phải đi tới tận đây. Bà nói xem, có phải chúng ta đã làm được rồi ? Dù cho đó là ai…chỉ cần giữ trong tầm mắt của chúng ta là coi như vẫn ổn, có phải vậy không MO LỬA ?

_Về cậu BA ĐÔN, cho đến lúc này thì tôi cho rằng có lẽ do có đứa con nên đã khiến cho người mẹ có những hình ảnh của người cha sống động đến tưởng chừng như là thật. Đứa trẻ có lẽ chính là thứ mãi mãi gắn kết con trai ông với MỴ NƯA MI NƯƠNG. Còn chuyện về người đó…Tôi cũng như hai CHỦ TẾ còn lại cũng chỉ có thể chĩ như vậy. Chúng ta đành phải chờ đến mai này mới rõ. Nhưng trong lòng tôi lúc này đang cuộc lên một cảm giác khó tả. Dường như là có những người rất quan trọng đang từ hai phía đi tới đây. Có lẽ trong ngày hôm nay họ sẽ cùng gặp chúng ta đấy ông LA HẦU ạ.

MO LỬA chăm chú nhìn nét mắt đang lộ rõ vẻ sốt sắng hiếm có của LA HẦU nên đợi ông nói xong là đáp lời ngay. Lúc đầu giọng nói cùng nét mặt của bà đầy vẻ mạnh mẽ và chắc chắn. Nhưng về sau giọng nói và nét mắt bà chuyển dần sang kiểu do dự, có gì đó khá chông chênh. Tới khúc cuối,bà ấy đột nhiên nhắm nghiền hai mắt,nét mặt chuyển thành căng thẳng và giọng nói tỏ rõ sự hoảng hốt. Điều này khiến LA HẦU lấy làm lo âu không thể không cất lời.

_Bà sao khiến tôi thấy một khi chuyện này xảy đến sẽ mang lại những việc nghiêm trọng.

_Dù không muốn nhưng tôi phải thú thật là mình đang cảm thấy đúng như thế. Xem chừng chúng ta…Đúng hơn là TRÂU VÀNG lại đang đứng trên một cơn giông bão nữa rồi.

_Vậy sao ?

MO LỬA của TRÂU VÀNG mở choàng hai mắt nhìn LA HẦU bằng ánh nhìn đầy mệt nhọc. Và ông đã phải tiếp lời ngay bằng giọng nói sửng sốt cùng nét mắt lo âu cực độ. Và rồi hai người đang định bước đi thì bỗng đứng sững lại bởi trông thấy có người giống hệt CHÚA TỂ TỐI CAO của TRÂU VÀNG đang cùng GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU TÀ SO của CHẠ RŨ này đi tới chỗ họ.

_Ông LA HẦU, liệu tôi có nhìn nhầm chăng ? _MO LỬA của TRÂU VÀNG phải thốt lên .

_Ở đằng trên đi cùng GIÀ CHẠ TÀ XO,có khi nào là Ngài…._ LA HẦU không thể trả lời MO LỬA mà lớn tiếng hỏi hai người đang đi tới.

_Ông bạn LA HẦU của ta và MO LỬA quý mến. Hai người không nhầm đâu. Đúng là ta đây, là cha của MI NƯƠNG với CƠ TIÊU đây. Thấy bảo hai người tới chỗ PA NU thăm cậu ấy. Vậy cậu trai trẻ đáng ngợi khen ấy thế nào rồi,khỏe lại nhiều chưa ? Ta đang bảo ông TÀ XO đây dẫn tới thăm cậu ấy, may qúa gặp hai người ở đây.

Người đàn ông luống tuổi mặc áo thụng nâu dài quá gối có dáng vẻ hiền từ hồ hởi cất tiếng trong khi vẫn bước đi rất mau. Vừa nghe ông ấy nói xong,LA HẦU và MO LỬA cùng quay sang nhìn nhau với ánh mắt vừa tỏ rõ sự xác thực lại thêm phần sửng sốt. Ngay sau đó hai người cùng bước nhanh về phía CHÚA TỂ TỐI CAO của TRÂU VÀNG và GIÀ CHẠ TÀ XO. Hai bên nhanh chóng gặp nhau. Rồi người đầu tiên lên tiếng là LA HẦU.

_PA NU thì cháu nó không sao, lúc này coi như đã ổn. Nhưng sao NGƯỜI lại đến tận đây. Lẽ nào NGƯỜI chẳng yên lòng sợ là hai chúng tôi không đưa lũ trẻ về được. Chuyện này thì tôi hiểu. Nhưng NGƯỜI vừa là cha của họ vừa là người đứng đầu TRÂU VÀNG. Đi chuyến này xa như thế, NGƯỜI xảy ra điều gì chẳng phải là chuyện lớn cho TRÂU VÀNG sao ? MO LỬA thấy tôi nói phải chứ ?

MO LỬA của TRÂU VÀNG vừa gật đầu tỏ rõ ý đồng thuận còn được định lên tiếng thì CHÚA TỂ TỐI CAO của TRÂU VÀNG đã giơ tay ngăn lại và cất giọng phân trần.

_Ta biết hai người lo lắng là đúng. Ta quả cũng đứng ngồi không yên ở CHẠ LỚN thật đấy. Nhưng ta cũng đâu cho phép mình bỏ mặc núi việc của BỘ LẠC chất đầy trên vai được. Nếu ta có lòng như thế thì ông LA NGAI và các CHỦ TẾ cũng khuyên can rồi ngăn lại thôi. Ta chắc chắn sẽ không rời khỏi CHẠ LỚN được lấy nửa bước chân…Mà lần này ta đến được tận đây. Trước hết là vì chuyện của BỘ LẠC TRÂU VÀNG. Sau mới là chuyện con cái trong nhà đấy chứ .

_Ra vậy, CHÚA TỂ TỐI CAO có nói liền cho bọn tôi hay chuyện về TRÂU VÀNG đó là thế nào được không ?

ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU liền hỏi lại bằng giọng gấp gáp. MO LỬA cũng nhìn CHÚA TỂ TỐI CAO của TRÂU VÀNG này bằng ánh mắt rất đỗi băn khoăn. Thấy vậy GIÀ CHẠ TÀ XO mới lên tiếng với giọng kính cẩn.

_Ba vị ở lại bàn chuyện. Tôi xin phép đi trước.

Nói xong GIÀ CHẠ TÀ XO cất bước rời khỏi sân còn ba người đi hẳn vào trong NHÀ LỚN của CHẠ RŨ này . Nơi bây giờ trở thành chỗ nghỉ ngơi của CHÚA TỂ TỐI CAO của TRÂU VÀNG trong những ngày ở đây. Xung quanh và trong nhà có khá đông những người đi theo hầu cận hay bảo vệ cho ông ấy. Cảnh này khiến ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU bỗng thấy như mình đang ở ngay tại CHẠ LỚN. MO LỬA cũng nhận ra trong những người đi theo CHÚA TỂ TỐI CAO có MO già của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU. Hai bên đã cùng nhận ra nhau và dùng ánh mắt để chào hỏi chứ không vồn vã trao đổi ngay. Và rồi CHÚA TỂ TỐI CAO cho mọi người lui ra hết chỉ giữ lại MO già kia. Cuối cùng khi ba người đã ngồi quanh bếp lửa đặt giữa gian nhà,ông ấy mới chậm rãi nói .

_Trước hết là MO NƯỚC đến báo với ta là đã tìm thấy dấu vết của lũ trẻ. Bà ấy nói rõ rằng MO LỬA đây đã tới gặp ông LA HẦU để mang bọn trẻ về, còn khuyên ta cứ yên lòng mà đợi ở CHẠ LỚN…Nhưng ngay hôm sau đã có người đưa tin từ vùng đất giáp ranh với đất của TỘC CLAU bên RẮN CHÍN ĐẦU về. Rằng đã biết họ đưa một nhóm người sang đây để bàn về HÒA ƯỚC giữa hai bên. Ta mới đem chuyện này hỏi ý MO ĐẤT…Sau khi xem xét, bà ấy bảo chuyện này căng thẳng nếu để qua kì trăng tròn. Nghĩa là ta không thể đợi họ đến tận CHẠ LỚN mới bàn chuyện được. Vậy nên ta mới đến đây đón họ trước. Hơn nữa MO ĐẤT có dự cảm chắc chắn là họ sẽ đi qua đất HỜ RĂM rồi mới vào đất TRÂU VÀNG của chúng ta qua vùng này…Bà ấy còn bảo dường như mọi người cũng ở đây. Và mọi người sẽ giúp cho HÒA ƯỚC lần này có thành hay không nữa. Và để cho mau chóng bà ấy còn bảo ta đưa MO già này theo.

Trong lúc CHÚA TỂ TỐI CAO của TRÂU VÀNG cất tiếng, ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của TRÂU VÀNG cùng MO LỬA của trâu vàng im lặng lắng nghe từng lời. Và rồi ông ấy vừa nói vừa chỉ tay vào MO già thì bà này đang đứng ở xa vội bước lại gần. Khi CHÚA TỂ TỐI CAO vừa dứt lời,ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU và MO LỬA của TRÂU VÀNG cùng quay sang nhìn bà. Ánh mắt MO LỬA hiện rõ ý muốn nghe MO già này trình bày mọi người. Bà gìa biết vậy liền nói ngay với giọng rất lễ phép.

_MO ĐẤT có dạy rằng tôi phải tìm theo dấu của MO LỬA. Chừng nào tìm thấy rồi thì phải dừng lại. MO ĐẤT có nói đã không báo cho BỀ TRÊN là bởi Người còn phải dồn sức lo lắng cho những người trẻ tuổi của TRÂU VÀNG bên ta. Hơn nữa chắc hẳn BỀ TRÊN cũng phần nào cảm nhận ra được những chuyện sắp xảy ra.

Nói xong bà ấy cúi đầu chào mọi người rồi nhanh chóng dời khỏi gian nhà. Tiếp đó LA HẦU với nét mặt thoáng nỗi sửng sốt lên tiếng.

_MO ĐẤT đã tính rất đúng. Vừa ban nãy LA HẦU này đã nghe MO LỬA đây nhắc đến cái dự cảm ấy. Vậy xem ra…một trong hai bên là CHÚA TỂ TỐI CAO đã đến rồi. Nếu thế chỉ nay mai bên RẮN CHÍN ĐẦU cũng sẽ tới đây thôi. Chúng ta có lẽ cho người lo chuyện tiếp đón họ đi là vừa. CHÚA TỂ TỐI CAO thấy ý tôi thế nào ?

Đến lượt CHÚA TỂ TỐI CAO với nét mắt cực kì sửng sốt đã hướng ánh mắt thán phục sang phía MO LỬA. Nhận lấy điều này bà ấy chỉ khẽ gật đầu với nét mặt nặng nề. Sau đó CHÚA TỂ TỐI CAO của TRÂU VÀNG liền nghe theo ý của ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU cho người đi báo với GIÀ CHẠ TÀ XO cắt đặt nhiều người tìm và dẫn bên RẮN CHÍN ĐẦU mau chóng tới đây.

Trong lên chờ đợi với ruột gan bồn chồn thì LA HẦU cũng như MO LỬA tuy không nói ra những quả thật có cùng một suy nghĩ. Họ băn khoăn không hiểu ý MO ĐẤT nhắc đến những người có mặt tại vùng đất này liệu có phải là nhóm của MI NƯƠNG và PA NU hay chăng.


THIÊNG LIÊNG_TẬP 1_48; 49; 50;



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK