Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

25

Đứng Trước Biển Xanh

Vậy rồi tốp người dời khỏi cái mái đá bên hồ để tiếp tục con đường đã vạch sẵn của họ. Gần trưa,ai nấy đều đã ngửi thấy trong từng làn gió một vị mặn mòi của biển. Mi Nương nhìn mọi người quanh nàng,khuôn mặt ai cũng ánh lên niềm hân hoan náo nức. Họ còn nhiều lần quay sang dùng những lời lẽ tươi vui và ánh mắt rạng rỡ hơn hết để chia sẻ với Mi Nương niềm hạch phúc. Điều mà họ chắc chắn cho là nàng đang cảm thấy vào lúc này.

Nhưng nào ai hay. Thẳm sâu trong cõi lòng,Mi Nương đang phải đối mặt với một điều hoàn toàn ngược lại. Nàng đang phải đấu tranh lại với chính mình. Rằng những gì nàng đã thấy đêm qua chỉ là cơn ác mộng. Đó không khi nào lại có thể là sự thật,là thứ đang đợi nàng ở phía trước. Hết thảy đó chỉ là do sự hồi hộp sự lo lắng của nàng tưởng tượng ra. Khi nàng thì thầm điều ấy trong miệng,quyết vững lòng với suy nghĩ ấy. Thì Mi Na ở bên cạnh đã reo lên cực kì rộn rã.

_Kìa chị Mi Nương ơi, ở đằng xa kia có phải là bãi cát và mặt biển không chứ nhỉ ? Ôi, từ trên đỉnh đồi này nhìn xuống sao thấy biển đẹp quá chừng mà.

Mi Nương cũng như chị béo May May vừa nghe cô gái nhỏ vừa hối hả quay mặt ra phía đó. Và đúng là mặt biển mênh mông đang trải ra tít tắp trước mặt mọi người.

Ai nấy đều choáng ngợp trước cảnh biển trời mênh mang này và họ cho ba con voi dừng lại một lúc lâu. Sau cơn mưa tối qua thì bầu trời buổi nay thay đổi thật ngỡ ngàng. Đoàn người đứng trên đỉnh đồi giữa cái nắng đẹp đến mơ màng này mà đưa mắt ngắm nhìn toàn cảnh bên dưới.

Suốt dọc dải sườn đồi thoai thoải tiến xa đến bãi cát đang dập dìu các đợt sóng từ khơi xa lướt vào. Đó là những mái nhà ẩn dưới tán cây rậm rạp. Ai cũng thấy lòng mình xốn xang theo nhịp lao xao của rừng cây trong gió biển. Khi đang đắm mình giữa không gian lồng lộng của nắng trời và gió biển đến không cất lên lời,bỗng họ bị giật mình vì tiếng cười và giọng nói oang oang của May May.

_ÔI chao, may quá là may...Tôi xin tạ ơn trời tạ ơn đất muôn lần. Đúng là các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đang phù hộ cho MỴ NƯA rồi, MỴ NƯA Mi Nương ạ. Vừa tới đây, thấy cảnh này tôi đã thấy chắc điều ấy...Chứ còn sao nữa khi vừa được ngắm cảnh biển lần đầu mà ở dưới kia đã có ngay một ngôi chạ đang chờ mình đến hỏi thăm rồi. Cậu Ca Đô là người sáng suốt, cậu nói xem May May này nói đúng chứ hả ?

_Vâng chị May May quả đúng là người từng trải, suy nghĩ đâu ra đấy. Ngay như Ca Đô này cũng không tìm được nào để nói cho hợp lẽ hơn.

Ca Đô gật đầu và đáp lời người hầu gái MAY MAY vừa hướng ánh mắt về phía chị em Mi Nương,Mi Na. Hai nàng thấy thế cũng nhìn sang nhau rồi mỉm cười đáp lại anh ấy. Nhưng Mi Nương biết nụ cười của cô em gái Mi Na trong sáng tự nhiên hơn rất nhiều so với nụ cười của nàng. MiNương thấy chẳng khác nào mình đã phải nặn ra nó vì những người ở xung quanh. Nhưng điều ấy chỉ ở lại trong suy nghĩ của Mi Nương được chốc lát thì bị xua đi bởi tiếng nói hùng hổ từ cậu em trai Cơ Tiêu của nàng.

_Đấy, đấy. Anh Ca Đô đã nói chắc như vậy thì chúng ta còn gì phải chần trừ nữa nhỉ ? Nên…tôi tuyên bố. Nào các anh em của CHẠ TỘ, cậu Pa Nu này nữa. Cậu bỏ ngay cái bộ mặt đờ đẫn như còn mơ ngủ của mình nãy giờ đi cho tôi nhờ ! Để chúng ta còn đi xuống đó ngay bây giờ đây.

_Đúng, đúng. QUA Ơ LAN Cơ Tiêu nói trúng tim đen bọn tôi rồi. Xuống, phải xuống ngay chứ lại. Còn MỴ NƯA và chị em nếu sợ mệt thì cứ từ từ, để bọn này đi trước mở đường cho.

Anh chàng Nắc bên phía Ca Đô hét lớn và thúc voi lao xuống sườn đồi. Con voi trở Cơ Tiêu và Pa Nu cũng theo ngay sau. Thấy thế May May cũng nháo nhào nói.

_ Âý, ấy. Đừng tưởng chị em chúng tôi là con gái mà chịu kém cạnh nhé. Bọn tôi mà lo sợ thì đã chẳng từ CHẠ LỚN đi tuốt một lèo tới tận chỗ này. Hơn hết là MỴ NƯA Mi Nương ở đây, thử xem ngoài cô ấy ra còn ai mong ngóng, còn ai quyết lòng ra tới biển hơn nữa nào. Nên là bọn tôi cũng phải đi. Mà hơn hết định phải đi tới chạ đầu tiên ấy chứ.

Chị ta vừa đứng phắt giậy với tay về phía trước giục dã anh chàng ngồi ở đầu nhanh chóng thúc voi đi lên cố vượt qua cánh anh em. Những người đang ngồi trên hai con voi còn lại thì trợn mắt nhìn họ rồi chỉ còn biết lắc đầu mà cười với nhau. Còn chị em Mi Nương,Mi Na thật sự sửng sốt khi thân thể bị sóc nảy lên nảy xuống. Họ đành vừa bám chặt vào thành ghế mà mình đang ngồi vừa nắm chặt tay nhau để thêm phần vững lòng. Mi Nương luôn nhìn em gái ánh mắt mạnh mẽ để em gái được yên bụng.

Sau một hồi thì con voi trở mấy chị em đã bỏ xa những anh em ở khá xa đằng sau. Khi Mi Nương và hai chị em của nàng từ trên mình voi đã thấy mình lách qua những thân cây mảnh dẻ,tán của chúng vừa vặn lướt trên đầu của chị em. Ở trong này ánh nắng bị cản lại khiến ngợp trong bóng râm và sự mát mẻ.

Họ cũng đã đi qua khá nhiều những căn nhà bé nhỏ bằng tre gỗ hay đất nện. Cái là nhà sàn,có chiếc lại nền đất. Chúng đều có một khoảnh sân rộng rãi. Trong nhà,dưới mái hiên, trên sân đều có người phần lớn là người già,đàn bà con gái và trẻ nhỏ.

Bà con ở đây đang đứng lên hay vẫn ngồi nguyên ở chỗ của mình với những việc đang làm giở giang. Chị em bên MI NƯƠNG thấy mọi việc của họ đều ở quanh những mảnh lưỡi bằng sợi gai đan vào nhau có đính những con chì gốm màu nâu hay những giàn phơi trải đầy cá hay một loài nào khác được đặt ở chỗ nắng. Hai bên đang chăm chú nhìn nhau với ánh mắt và nét mặt ngơ ngác,bối rối. Tuy rằng vẻ hiền lành,tốt đẹp đều hiện rõ trên khuôn mặt của những người ở ven biển này cũng như của những người khách lạ.

Mấy chị em dấm dứt với nhau mãi mà chẳng ai biết mở miệng hỏi han ra sao. Cuối cùng họ đành đi tiếp vào đám rừng cây rậm rạp hơn,nhà cửa cũng thưa thớt hơn. Và cánh anh em cũng đã đuổi kịp nhóm Mi Nương. Họ đã hợp lại thành một đoàn đi cùng nhau như cũ. Đúng hơn là Ca Đô và con voi của chàng ta lại dẫn đầu. Mi Nương nhìn vẻ mặt của cô em gái lúc gặp được mấy người con trai mà hơn hết là Ca Đô. Thì nàng nhận ra thật rõ ràng cô gái nhỏ ấy vui mừng và vững vàng lên như thế nào. Còn May May thì hớn hở nói sang phía Cơ Tiêu,Pa Nu.

_Mấy cậu có thấy người ở vùng này đông đúc ra phết không nhỉ ? Không chỉ có một mà đến mấy cụm làng chạ cơ đấy. Tới nỗi mà tôi để ý thấy mà chưa thấy cái Nhà Lớn của vùng này ở đâu hết.

_Ừ nhỉ, bọn tôi cũng ngó nghiêng suốt từ nãy cũng chưa mò ra dấu vết của cái căn nhà ấy đấy. Nhưng các chị đừng có lo. Thể nào chúng ta cũng sẽ thấy nó. Cơ Tiêu này đảm bảo chắc luôn là thế.

Cơ Tiêu hồ hởi nói mặt vênh lên đầy vẻ đắc thắng. Đột nhiên anh chàng dừng lại nhìn một lượt thấy vẻ mặt của các chị em trở nên cực kỳ cùng thì mới nói tiếp.

_Các chị biết tại sao không ? Bởi lúc nãy bọn này đã hỏi thăm bà con ở đây rồi. Cái nhà đó nằm gần bờ biển .

Mấy chị em vừa nghe thế mặt mày ai cũng sáng bừng lên. Vậy nhưng Mi Nương,Mi Na chưa kịp nói lên niềm vui mừng này thì Ca Đô đã ôn tồn.

_Tôi phải công nhận với chị em MỴ NƯA là QUA Ơ LAN Cơ Tiêu thật nhanh nhạy. Sau này QUA Ơ LAN hẳn sẽ không khó khăn gì khi gánh vác chuyện lớn của Trâu Vàng ta.

Mấy chị em,hơn hết là Mi Na và May May lúc đó vừa nhìn Cơ Tiêu cười tươi rói vừa vỗ tay ầm ầm hưởng ứng chàng ta. Điều ấy khiến Cơ Tiêu càng sung sướng,hai tay khoanh vào nhau,ngực ưỡn hẳn ra trước, hai cánh mũi cũng nở phồng đầy vẻ kiêu hãnh. Đang lúc ấy anh Nắc ngồi trên con voi bên kia lấy tay đập mấy phát vào vai anh chàng Pa Nu đang ngật ngưỡng cạnh Cơ Tiêu. Rồi vừa lay người Pa Nu anh ta vừa gọi to đầy vẻ suốt ruột.

_Cái anh bạn Pa Nu này. Cậu làm sao thế ? Lúc đầu QUA Ơ LAN Cơ Tiêu mắng cậu, bọn này còn thấy QUA Ơ LAN hơi quá đáng. Nhưng mà xem chừng, cậu đúng là bị gì thật rồi. Trông cậu như ốm hay thế nào ấy.

_Không. Tôi, tôi không sao đâu. Chỉ là…thấy hơi nặng đầu chút thôi. Có lẽ vì đêm qua trời mưa nên bị lạnh. Tôi đã uống lá thuốc mang theo rồi. Thể nào….hắt xì…hắt xì ….đến tối cũng sẽ hết thôi.

Pa Nu lúc đó làm ra vẻ mọi chuyện vẫn ổn,đưa tay xua đi nhưng vẻ mặt bơ phờ và đôi môi tai tái của cậu ta thì chẳng ai tin cho lắm. Chị béo May May và Mi Na cùng vội vàng ngoảnh mặt về phía Pa Nu mà ngó với vẻ đầy lo lắng. Rồi May May suýt soa.

_Khổ thân...Tôi cứ tưởng người mệt mỏi hơn hết chính là MỴ NƯA Mi Nương chứ. Ai dè lại là cậu Pa Nu này. Chuyện cậu ấy vỗn yếu on từ nhỏ thì người ở CHẠ LỚN ai cũng rõ hết rồi. Nhưng phen này đúng là cực nhọc cho cậu ấý thật. Thôi đằng nào mình cũng sẽ dừng lại ở đây. Vậy là cậu sắp được nghỉ rồi, Cậu Pa Nu ạ...

_Tôi thật sự rất tiếc, xin lỗi đã lôi cậu vào chuyến đi này. Hay là cậu bị mệt như thế thì hãy nghỉ luôn lại ở đây cho khỏe hẳn. Khi nào bọn tôi quay lại sẽ đón cậu. Thế có được không, PA NU ?

Mi Nương bỗng nhiên cất tiếng. Giọng của nàng ẩn chứa đầy vẻ xót xa nhưng trong tim nàng còn thấy day dứt một nỗi niềm khác lớn hơn với cậu trai này.

Pa Nu khi nghe xong lời nói chân thành của nàng thì mặt mày có phần hoảng hốt. Cậu ta vừa lắc đầu quầy quậy vừa nhìn mọi người xung quanh. Mãi rồi Pa Nu cũng nói được mấy tiếng giọng cầu khẩn.

_Chị Mi Nương, xin …xin chị và mọi người đừng lo cho Pa Nu. Tôi bị thế này quen rồi…vẫn, dù thế nào cũng sẽ gắng đi được cho tới cùng. Mong các chị và anh em đừng bắt Pa Nu dừng lại trong khi mọi người vẫn còn phải đi tiếp…

Nói đến đấy dường như vẫn thấy mọi người còn nghiêng về ý định kia,Pa Nu càng luống cuống hơn. Rồi cậu ta dường như chợt nghĩ ra gì đó,vội vàng nói.

_Cơ Tiêu, cậu nói giúp mình với. Cậu chơi với mình từ bé, mình thường chỉ ốm vặt thôi đúng…đúng không ? Với lại chính cậu lúc đầu đã bảo mình đi cùng mà….

Pa Nu vội vàng lại kéo tay cậu bạn Cơ Tiêu nãy giờ đang quay đầu đi chỗ khác mà nhìn với vẻ mặt cực kì ngán ngẩm. Lúc ấy anh chàng mới ra chiều nghiêm nghị xoay người lại lườm Pa Nu một cái rồi thủng thẳng nói.

_Các bà chị yên bụng đi, khỏi cần lo cho cậu ta. Người đâu mà dặt dẹo, hơi tí là…Nhưng cậu ta vẫn đi cùng với mình tốt, chỉ ngồi voi thôi chứ vất vả gì. Hơn nữa em còn việc cần cậu ta nữa…

Mấy câu nói vẫn có giọng coi thường mọi khi mà Cơ Tiêu dành cho mình thì bữa nay lại làm Pa Nu mừng rỡ quá,mặt mày sáng hẳn lên. Xung quanh nghe thế,ai nấy đều thoải mái trở lại. Ca Đô còn nhìn Pa Nu với vẻ tin tưởng rồi chuyển ánh mắt sang Mi Nương khiến nàng thành người khó sử hơn hết lúc ấy. Mi Nương ngần ngừ chưa nói thì May May như có gì đang thắc mắc đã nói trước.

_Mà cậu Cơ Tiêu bảo cần cậu Pa Nu làm việc là cái việc đó….?

_Chị và tôi lại nghĩ giống nhau một lần nữa rồi. Nhưng tôi nghĩ đó là sự sắp xếp của QUA Ơ LAN Cơ Tiêu. Nếu chúng ta tin tưởng QUA Ơ LAN thì chẳng nên gặng hỏi kĩ .

Lời của Ca Đô nói đỡ cho Cơ Tiêu khi mà rõ ràng anh chàng có vẻ ngại không muốn kể hết ra. Bởi thế May May cùng mấy anh em đang háo hức chờ câu trả lời của Cơ Tiêu đã bị một phen tiu ngỉu. Đang vậy thì Mi Na khẽ giật tay áo chị gái và hỏi với giọng hồi hộp.

_Chị Mi Nương à, nãy giờ…nãy giờ em tự hỏi mình mãi. Là không biết chị có thấy vùng biển này giống với cảnh chị nhìn được trong khi ngủ hồi trước không hở chị ?

_Ồ. Đúng rồi cô hỏi câu ấy hay quá. MỴ NƯA Mi Nương, cô nói cho tôi biết với. Có thấy giống chăng…

May May cũng nói theo với vẻ sốt ruột lắm lắm. Những người khác cũng đều có một nét mặt y vậy. Đây quả là sự hối thúc đối với Mi Nương,khiến nàng chẳng thể cứ im lặng mãi. Sau cùng Mi Nương đành lắc đầu rồi nói với giọng điệu và vẻ mặt tươi tắn hơn hết mà nàng có thể.

_Thật sự thì không…đây không phải là nơi đó. Tuy cùng là cảnh biển mà lại rất khác nhau. Ở đây không có rặng dừa ấy,không có bờ đá ấy và…và hơn hết là con người. Ở đây đông đúc hơn, còn ở đó thì…Em e là khiến mọi người phải đi tiếp rồi.

Mi Nương vừa nói lãng đãng như thế đưa mắt về phía xa xăm,vượt qua tầm cản trở của cây cối trước mặt để ra tới ngoài bãi biển trắng sáng lấp lóa. Ca Đô cũng trông theo nàng. Mi Nương dứt lời và bất giác hai mắt nàng nhắm lại chỉ trong một thoáng. Có lẽ lúc đó nàng đang nhớ lại những hình ảnh BA ĐÔN và cảnh biển xuất hiện trong những giấc ngủ trước đây. Ngay khi ấy Ca Đô động đậy một bàn tay dường như định đưa ra nắm lấy bàn tay mềm mại đang khẽ run lên của nàng. Nhưng có lẽ do ngần ngại nên cuối cùng chàng ta không làm vậy. Ca Đô chỉ nhẹ nhàng nói.

_ Dải bờ biển của Trâu Vàng ta vốn rất dài mà điểm ta cần đến lại khá mơ hồ. Dẫu đã khoanh vùng lại thì ta cũng chẳng dễ gì tìm ngay ra nơi đó. Nhưng cứ đi rồi sẽ tới, MỴ NƯA Mi Nương ạ. Hơn nữa tôi nghĩ rằng. Qua những người ở đây, ta lại có thể lần được dấu vết của anh BA ĐÔN đang ở một ngôi chạ nào khác.

Xung quanh nghe thế đều gật đầu tỏ ý đồng tình với Ca Đô. Và Mi Nương cũng vậy. Trong lòng Mi Nương khi đó quả thật đã nghĩ như thế. Hơn lúc nào hết,đây là lúc nàng thấy mình cần tin vào những lời nói ấy. Chính nàng đã đưa mọi người đi một quãng đường xa xôi gian khỏ đến đây. Vậy mà nàng lại ủ ê,như thế chẳng phải sẽ làm khổ thêm mọi người quanh. Khi đi dưới những tán cây râm mát này,Mi Nương đã nghĩ thông. Những gì nàng thấy trong giấc ngủ đêm qua. Đó có thể là sự thật lắm.Dẫu thế cũng đâu có gì đáng sợ. Điều khiến nàng lo sợ nghĩ đến cùng chỉ là đã không vượt qua được chính mình,không đặt được chân lên bờ đá ấy. Và cho đến lúc này mọi thứ vẫn còn ở phía trước.

Cái gật đầu với thái độ bình thản của nàng khiến ai lấy đều yên lòng. Rồi mọi người nhanh chóng đi đến căn nhà nằm ven bìa rừng sát với bờ biển. Đó là Nhà Lớn của xóm chạ này. Khi họ vừa xuống khỏi mình voi thì từ trong nhà hai ông già và một cậu trai trẻ bước ra. Ca Đô cùng Cơ Tiêu liền thay mặt cho đoàn của mình đến lễ phép chào hỏi và thưa chuyện với hai người mà họ đoán hẳn là những GIÀ CHẠ của chạ.

Trong khi đó Mi Nương cùng các anh chị em còn lại đang đứng trên nền cát mải mê nhìn mặt biển đang ở rất gần. Họ như bị hút vào bóng dáng thấp thoáng của những con thuyền nhỏ xíu cảm giác chúng thật mỏng manh,yếu ớt giữa biển khơi mênh mông. Chị May May và Mi Na thì tỏ ra cực kì thán phục những người đang lái thuyền ngoài kia. Hai chị em thấy họ ắt hẳn phải mạnh mẽ lắm mới đương đầu được với sóng to,gió lớn giữa biển khơi trống trải thế này.

Còn anh em thì xuýt xoa rằng cứ xem mặt biển dập dềnh và những con sóng cuồn cuồn đang đổ xô vào bờ là đủ thấy. Chuyện đi thuyền trên biển không hề giống và cũng chẳng hề dễ dàng như đi thuyền trên sông. Pa Nu nghe những điều ấy mà cứ cười gượng. Có lẽ cậu ấy đang nghĩ đến lời mình nói với Cơ Tiêu lúc trước và thấy vẫn còn ngại.

Mi Nương cũng nhìn thấy cảnh biển này như những người kia nhưng điều nàng đang nghĩ trong lòng thì rất khác. Mi Nương vô cùng băn khoăn một chuyện. Đó là cớ sao bờ biển mà nàng gặp được BA ĐÔN lại hoang vu như thế. Phải rồi,chưa bao giờ Mi Nương trông thấy một con thuyền nào đậu trên bãi cát hay là ở ngoài biển. Cũng chẳng có một bóng người nào,đến một dấu vết của ai khác ngoài BA ĐÔN cùng nàng. Nếu thật sự là vậy,không lẽ nơi chàng đang ở lại là một vùng biển hoang không có người ở. Thế thì BA ĐÔN của nàng đang phải cô quạnh một mình. Chẳng có ai săn sóc chàng ư.

Mi Nương bỗng thấy ruột gan mình như bị thiêu đốt lên. Nó ngược hẳn với sự trống trải lạnh lẽo mà nàng cảm thấy trong lòng khi tới khu kẻ chạ đông đúc này. Và một lần nữa Mi Nương phải nhủ thầm với lòng mình phải kìm nén lại. May sao May May và Mi Na đang ríu ran trò chuyện với nhau cũng không để ý được vẻ mặt bấn loạn của nàng khi ấy.

Sau đó Ca Đô,Cơ Tiêu tiến tới chỗ Mi Nương đang đứng và chuyển lời của hai vị GIÀ CHẠ mời hết thảy mọi người cùng vào Nhà Lớn. Khi đã ở trong rồi nhóm người của Mi Nương được hai vị GIÀ CHẠ tiếp đón rất niềm nở. Họ sai cậu trai trẻ đi mời thêm các vị GIÀ CHẠ khác đến họp. Còn họ thì đích thân đun nước lá chè thết đãi mọi người. Ai nấy đều mừng rỡ trước tấm lòng hiếu khách của hai vị GIÀ CHẠ.

Một lúc sau mấy vị GIÀ CHẠ còn lại trong chạ đã đến đông đủ. Thêm lần nữa trọng trách hỏi chuyện về BA ĐÔN được tin tưởng giao cho hai chàng trai tài ba hơn hết trong nhóm là Ca Đô và Cơ Tiêu. Chị em Mi Nương với anh em khác chỉ ngồi nghe. Mọi người có mặt trong nhà lúc ấy ngồi xếp thành vòng tròn lớn và cố giữ yên lặng để theo rõi buổi trò chuyện. GIÀ CHẠ Đứng Đầu,cũng là GIÀ CHẠ già hơn hết ở đây vừa mỉm cười hồn hậu vừa nói giọng sang sản.

_Các ông bà là bạn già của tôi, hôm nay chạ chài ven biển của chúng ta được đón tiếp những người của CHẠ LỚN ghé thăm. Thật là vui. Họ đang theo lời phán bảo của các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đi khắp nơi làm một chuyện lớn cho bộ lạc.

_Ồ. Là thế sao ? Nhưng mà việc chung của bộ lạc thì cũng là của toàn thể bà con ta. Tôi nói thế đúng chứ ? Vậy thì có cần gì cứ bảo bọn tôi một tiếng. Chúng tôi mà giúp được thì sẽ làm ngay.

Một GIÀ CHẠ hỉ hả lên tiếng. Cơ Tiêu liền đáp lại bằng giọng vô cùng phấn khởi.

_Ôi chao, được thế thì còn gì bằng.

Lời nói của anh chàng làm mấy GIÀ CHẠ mừng lắm. Họ đều hướng ánh mắt của mình về phía Cơ Tiêu với một vẻ mặt háo hức mong chờ. Anh chàng hiểu ngay là họ đang nóng lòng muốn biết xem. Cụ thể thì đoàn người của anh chàng cần họ làm chuyện gì. Biết vậy nhưng thay vì nói tiếp,Cơ Tiêu lại đánh mắt sang cho người ngồi cạnh mình là Ca Đô. Và Mi Nương thầm hiểu rằng em trai mình hẳn đã bàn trước là để cho chàng ta trình bày lí do sẽ tốt hơn. Nàng thấy vậy cũng rất hợp. Qủa nhiên sau đó Ca Đô kính cẩn cất lời.

_Trước hết tôi xin được thay mặt các anh chị em trong đoàn nói tiếng cảm ơn đến chạ ta. Sau là chuyện mà chúng tôi rất mong mỏi được biết. Đó là bà con ta khi ra khơi có hay cứu được người gặp nạn ngoài biển chăng?

Nghe xong câu hỏi của Ca Đô,vẻ mặt của hết thảy các vị GIÀ CHẠ đều từ chỗ bình thản trở lên ngẩn ngơ. Khi nãy họ chỉ chăm chú vào Ca Đô. Thì lúc này họ quay sang nhìn nhau đầy bối rối. Vẻ như là họ chẳng biết có nên trả lời cái điều thắc mắc đột ngột mà người khách vừa đưa ra hay không.

Chị em Mi Nương thấy thế rất lo lắng cho kết quả của buổi nói chuyện. Các anh em khác cũng vậy. Ngay Cơ Tiêu cũng nôn nóng quá,cái lưỡi cứ ngọ quậy trong miệng định nói phá tan cái khoảng im lặng này đi. Khổ nỗi nếu cất tiếng anh chàng cũng chưa biết nói năng thế nào cho hợp với tình cảnh lúc ấy. Vậy mà Ca Đô sau khi đảo mắt nhìn khắp lượt xung quanh thì lặng thinh một hồi,bây giờ mới chậm rãi nói.

_Thật tình lí do mà chúng tôi muốn đươc biết chuyện này. Bởi số phận kẻ gặp nạn ngoài biển vốn rất thê thảm. Nếu không được giúp đỡ kịp thời biển khơi ắt nuốt chửng họ, khiến người thân ruột thịt sẽ phải chịu nỗi đau đớn tan nát cõi lòng. Và họ chỉ còn mong chờ những người như bà con ở chạ ra tay cứu vớt. Bà con ở chạ giúp được càng nhiều người thì càng mang đến nhiều điều tốt lành cho không chỉ họ mà còn cho bộ lạc…Và chuyến đi này của chúng tôi là mong thu góp được càng nhiều điều tốt lành của các vùng trên mảnh đất Trâu Vàng này. Từ đó gom góp thành một điềm may lớn chia sẻ đến toàn thể bà con ta.

Đến khi nghe trọn vẹn được những lời giãi bày của Ca Đô thì các vị GIÀ CHẠ đều à lên một tiếng đầy sảng khoái và gật gù với nhau. Ý chừng họ đã hiểu và cũng lấy làm đồng tình với ý định cuả đoàn lắm. Rồi GIÀ CHẠ Đứng Đầu vui vẻ nói.

_Ra thế. Nếu vậy tôi xin nói luôn là chẳng riêng gì bà con ở chạ này mà khắp các chạ chài ven biển. Những ai làm cái nghề ra khơi kiếm cá tôm thì đều nếm trải cái gian khổ, hiểm nghèo mà biển khơi mang lại. Không ít người đã phải vật lộn với sóng to,gió lớn đến suýt mất mạng. Nên hễ găp ai bị nạn trên biển, chúng tôi đều gắng hết sức cứu giúp. Chỉ tội là có phen vẫn bó tay trước sức mạnh dữ dội của biển khơi thôi.

_Còn nữa, còn nữa. Kể ra thì chẳng những bọn tôi sẵn sàng bỏ luôn việc đánh bắt để cứu người. Sau đấy bọn tôi đều lo thuốc nước cho kẻ bị thương, lúc họ khỏe lại thì cho đồ ăn để đem trên đường về quê nữa. Dạo trước sau cơn biển động, chúng tôi ra biển gặp ba người bám vào bè trôi trên biển. Thế là họ được cứu và giờ về quê hết rồi. Nghe đâu họ ở tít mạn dưới,sát với đất CLAU của Rắn Chín Đầu cơ đấy.

Một GIÀ CHẠ hồ hởi nói tiếp. Những điều đó làm mọi người bên Mi Nương và Ca Đô mới vừa thở phào nhẹ nhõm trước thái độ cởi mởi trở lại của các GIÀ CHẠ. Nay trong lòng họ càng thêm hy vọng. Cơ Tiêu nhìn ngay chị mình với ánh mắt như sắp ăn mừng chiến thắng,nói với giọng đầy phấn khích.

_Hay quá, tốt quá rồi. Cứu càng nhiều người thì các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG càng phù hộ cho bà con. Cơ Tiêu này chắc chắn như vậy đấy. Mà này…Bà con ta có tìm cứu được người anh em nào bị bọn KỜ RĂN KHỔNG LỒ kéo ra biển trong trận đánh của Trâu Vàng ta với Rắn Chín Đầu mới đây không nhỉ ?

Câu hỏi của Cơ Tiêu một lần nữa làm các GIÀ CHẠ sửng sốt,trợn mắt nhìn chàng ta chằm chằm rồi nhìn nhau giống khi nãy. Còn chị em Mi Nương thì nắm chặt lấy bàn tay của nhau,nín thở chờ đợi câu trả lời. Mãi rồi GIÀ CHẠ Đứng Đầu mới miễn cưỡng nói,giọng trầm buồn.

_Cái đó…chúng tôi biết cứu sống được bất kì ai thì đều là một điều tốt. Nếu đó lại là những anh em dũng cảm chiến đấu cho sự sống còn của bộ lạc nữa thì càng đáng quý bao nhiêu. Nhưng không may…chúng tôi đã chẳng thể cứu sống được một ai trong số họ trôi dạt đến đây. Nghĩ mà đau lòng….

_Nói về việc đau xót ấy thì…tại chạ này cách khá xa con sông diễn ra trận ác chiến nên…Cuối cùng thi thoảng dạt về tới đây chỉ toàn xác chết của hai bên thôi. Với lại có người xuống mạn dưới bảo là hễ ai bị bọn KỜ RĂN KHỔNG LỒ ấy ngoạn phải đều bị thương nặng lắm. Hiếm ai sống sót…Thêm cái trận lũ ngược tràn từ ngoài biển vào buổi đó, nghe đâu do MO NƯỚC bên Rắn Chín Đầu kia gây nên. Nó khiến những kẻ dơi xuống sông đều quay cuồng trồi trụt trong dòng lũ càng khó thoát. Đó, nên là chỗ chúng tôi đây chẳng cứu nổi một ai…Nhưng hễ tìm thấy cái xác nào chúng tôi đều đưa lên bờ chôn cất cẩn thẩn mà chẳng tính bên mình hay bên kia nữa.

Một vị GIÀ CHẠ nói một đoạn dài cố chỉ rõ ngọn ngành với giọng nói rất nặng nề,liên tục ngắt quãng. Các GIÀ CHẠ khác nghe ông ấy nói lặng lẽ lắc đầu và thở dài. Bên Ca Đô và Mi Nương,dáng vẻ cùng nét mặt của mọi người càng nổi rõ sự đau đớn. Hơn hết là Mi Nương,khuôn mặt trắng bệch,mắt nhắm nghiền,hai bàn tay nắm chặt nhau mà vẫn run bần bật. May May cuống cuồng an ủi nàng. Các GIÀ CHẠ đều sửng sốt khi thấy thế.

Nhưng khi đó Mi Nương ép mình nhớ lại thật nhiều hình ảnh. Những khi được tay trong tay đi dạo cùng BA ĐÔN trên bãi biển nào đó mà cho đến bây giờ nàng vẫn đang tìm kiếm. Từng lời nói dịu dàng ,ánh mắt quả quyết của chàng rằng sự chia li này chỉ là tạm thời và hơn hết định sẽ có ngày hai người thật sự gặp lại nhau. Chính điều đó đã khiến Mi Nương xua tan được nỗi kinh hoàng,mở mắt nhìn mọi người. Vậy nhưng nàng thấy rất khó khăn để nói được tiếng nào đó với xung quanh. Ca Đô nhìn nàng một thoáng rồi bảo với mọi người.

_ Mấy chị em chỗ tôi chắc là nhạy cảm quá nên thế.B ây giờ cô ấy đã ổn rồi, xin các GIÀ CHẠ đừng lo. Còn chuyện người Trâu Vàng bị thương tổn, mất mát nhiều trong trận đánh vừa qua thì toàn thể bộ lạc đều biết. Chuyện cứu sống được người bị KỜ RĂN KHỔNG LỒ cuốn ra biển lại càng hiếm gặp. Bà con ở đây đưa anh em trôi dạt vào bờ chôn cất chu đáo để họ được nằm trong mảnh đất quê nhà cũng là đáng trân trọng lắm rồi.

Đến đó Ca Đô dừng lại đưa ánh mắt cảm phục hướng về GIÀ CHẠ Đứng Đầu và các GIÀ CHẠ khác. Rồi chàng ta tiếp tục.

_Thật ra nhóm chúng tôi vẫn chưa hết cơ may thấy những người bị cuốn ra khơi trong trận đánh còn sống sót. Chẳng phải những chạ phía trên gần với của sông dù hiếm những thi thoảng vẫn tìm và cứu được một số người sao ?

Mi Nương đoạn này biết là Ca Đô nói với nàng, mong nàng vơi bớt nỗi thất vọng. Và Mi Nương hơi gật đầu ý rằng đã hiểu ý chàng ta. Đoạn nàng thì thầm gì đó với người hầu gái. Nghe rồi thì MAY MAY trợn mắt lên. Khi Mi Nương dứt lời thì chị ta nhìn xoáy nàng một cái và quay sang GIÀ CHẠ Đứng Đầu nói.

_Chị em tôi có điều thắc mắc muốn hỏi mấy già. Âý là …người chạ mình đi biển nhiều. Thế bà con có thấy những bãi biển nào có bờ đá thẳng đứng rất cao với rừng dừa không nhỉ ? Mà lạ một điều, có vẻ nó hoang vắng lắm, chẳng ai đến đó đánh bắt gì.

_À, bãi biển với…xem nào, thật ra chạ tôi cũng chỉ đánh bắt ở quanh đây thôi, ít khi đi dài ngày. Nhưng các bãi biển như thế thì dọc bờ cũng thấy vài chỗ._GIÀ CHẠ Đứng Đầu trầm ngâm nghĩ ngợi một lát rồi đáp.

_Cũng có nơi cũng có rừng dừa với bờ đá giống vậy, không biết có phải chỗ mọi người nói đến chăng ? Xem nào, mấy tốp trai tráng của những chạ mạn dưới là biết rõ hơn hết. Họ rất ham đi xa đến khắp các vùng biển, thậm trí ra hẳn ngoài ranh giới Trâu Vàng nữa._Một vị GIÀ CHẠ khác hồ hởi kể.

Xung quanh ngồi nghe May May và các GIÀ CHẠ nói chuyện mà lạ quá. Lúc đầu họ chưa rõ gì lắm. Nhưng sau đó anh em trong đoàn đã ngầm hiểu ra,có điều vẫn rất băn khoăn ở khúc cuối trong lời của May May. Còn chị em nghe vậy, ai cũng thấy lòng nhẹ bẫng và hi vọng lại dâng lên. Mi Na nhìn chị gái với ánh mắt lấp lánh và nhỏe cười. Mi Nương nhủ thầm với lời nói của Ca Đô,sau là các GIÀ CHẠ. Chỉ cần tìm những người chuyên đi biển dài ngày là sẽ hỏi ra nơi BA ĐÔN đang ở hay có khi gặp ngay được chàng. Rồi Mi Nương tự cất lời

_ Và chị em tôi rất mong được ra thăm nơi an nghỉ của những anh em đã trôi dạt về đây.Cũng là để chị em tôi có thể làm lễ nguyện cầu cho họ.

_Được, được thôi

GIÀ CHẠ Đứng Đầu sốt sắng nói để đẩy đi sự u ám bao trùm gian nhà nãy giờ. Các GIÀ CHẠ khác gật đầu hưởng ứng còn giục giã làm ngay đi thôi. Chị em Mi Nương thấy thế liền đứng lên đầu tiên và đợi mọi người rồi các GIÀ CHẠ dẫn đường cho họ.

Ra khỏi Nhà Lớn,chị em Mi Nương mới biết mặt trời đã lặn dần xuống biển. Khắp nơi ánh lên một màu tím đỏ. Mọi người được các GIÀ CHẠ đưa đi dọc bãi biển. Họ thấy một khung cảnh rất đỗi nhộn nhịp. Bà con dân chạ đang đổ xô ra đón những con thuyền từ ngoài khơi đang cập bờ. Thuyển nhỏ thỉ họ kéo hẳn lên bãi cát, thuyền lớn vẫn đậu rập dềnh giữa những con sóng trắng tinh đầy bọt. Cánh đàn bà con gái đang mừng vui khôn siết khi gặp lại người thân,những người đàn ông đang nhảy xuống khỏi thuyền. Chị em Mi Nương không còn băn khoăn sao lúc mới tới hầu như không thấy bóng dáng của người đàn ông còn trẻ nào trong khu chạ. Hóa ra khi đó họ ở ngoài biển,bây giờ sau một ngày đánh bắt thật dài họ mới trở về với thật nhiều cá tôm trên thuyền.

Người dân trông thấy các GIÀ CHẠ cùng một nhóm người lạ đang đi thì lấy làm tò mò. Họ liền hỏi han nhau xem chuyện gì đang xảy ra.Khi biết được nguyên do,ai nấy đều gấp rút mang cá tôm từ thuyền về nhà. Sau đó rất đông trong số họ kéo nhau đến khu mả nằm trong rừng cây trông ra mặt biển ở khá xa Nhà Lớn. Nơi đây có những nấm mộ mà dân chạ làm cho những anh em không may ngã xuống bởi trận chiến và dạt về đây.

Lúc này mặt trời đã lặn hẳn xuống biển,chỉ còn vương lại những tia sáng cuối cùng trên mặt đất. Các GIÀ CHẠ cùng anh em trong nhóm Mi Nương,Ca Đô đứng thành hàng đầu ở phía ngoài khu chon cất. Bà con ở chạ đứng ở đằng sau. Thái độ,cử chỉ, và lời nói của mọi người đều vô cùng kính cẩn ngiêm trang. Khi họ thấy ba người con gái,hai trong ấy còn rất trẻ và xinh đẹp đang làm lễ ở giữa những ngôi mộ.

Ba chị em sắp đồ cúng gồm rượu và hương trầm mà người của chạ mang tới. Ba người cầu nguyện trong ánh lửa của những ngọn đuối rực cháy trên tay bà con. Rồi Mi Nương,May May vẫn quỳ gối trên nền cát còn Mi Na đã đứng dậy và bắt đầu điệu múa giử đến các các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG. Mọi người nhìn Mi Na múa dù đã nén cảm xúc trong khung cảnh trang nghiêm này vẫn không khỏi buột miệng ồ lên những tiếng trầm trồ.

Sau cùng khi buổi lễ kết thúc,bà con trong vùng càng vui hơn khi ba người con gái của CHẠ LỚN cầu nguyện thêm các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG ban điều lành đến họ. Ai cũng muốn giữ đoàn ở lại để họ mở tiệc khoản đãi. Nhưng ban nãy Ca Đô và Cơ Tiêu tranh thủ hỏi thăm biết có một chạ biển nữa cách đấy một đoạn,đi mau thì có thể đến được trong đêm. Sau khi bàn bạc mọi người cùng đồng ý sẽ lên đường luôn.Họ đành từ trối lời mời của bà con. Các GIÀ CHẠ biết không giữ chân nổi mọi người nên bảo một anh dẫn đoàn tới chạ đó.

Ngồi trên lưng voi đi tiếp,Mi Nương mừng hơn hết trong tối nay là Pa Nu khỏi ốm. Trông cậu ấy đã sáng sủa trở lại. Nàng nghĩ thầm thật may sao. Trước đó nàng e đêm qua cậu ấy cảm đến nỗi phải ra khỏi mái đá để nôn hay đi ngoài thì thật đáng ngại.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK