Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



31

Câu Trả Lời Cho Cơ Tiêu

Con voi trở họ sải bước quả là rất nhanh nhưng quãng đường cũng khá xa. Đến gần trưa họ mới tìm đến được khu rừng mà cha con người thợ rèn kia đang ở đâu đó trong ấy. Cơ Tiêu càng lúc càng sốt ruột vì Pa Nu cứ dẫn họ hết rẽ phải lại quặt trái mà mãi chẳng thấy chút dấu hiệu của khu lò xưởng nào. Không nhịn được Cơ Tiêu thỉ thoảng lại hằm hè.

_ Cậu có nhớ nhầm không đấy hả ? Cậu mà dẫn chúng ta đi lòng vòng cuối cùng lại chẳng ra cái khỉ gì thì cứ liệu hồn với tôi.

_QUA Ơ LAN Cơ Tiêu này, xem như cậu nể tôi mà nhẹ nhàng với cậu Pa Nu. Dù sao ở đây chỉ có mỗi cậu ấy biết rõ nơi chúng ta phải đến, đành phải nhờ vào cậu ấy thôi. Và lại lần trước cậu ấy đến nơi này đã cách đây hơn hai mùa lúa rồi, khung cảnh trên đường hẳn có sự đổi thay.

Ca Đô lắc đầu cười và nói hộ cho Pa Nu trong khi cậu ấy cúi mặt im thít chẳng dám bua tiếng nào. Nhưng may sao vì lời nói rất hợp lẽ của Ca Đô mà Cơ Tiêu cũngdịu đi, thôi không mắng bạn mình nữa. Đi thêm một quãng thì ba người đã thấy con suối mà Pa Nu đã nhắc tới khi vừa mới lên đường.

Họ rất phấn khởi và thúc voi bước dọc bờ của nó,cuối cùng đã tìm ra đúng thứ mình muốn thấy. Khoảnh đất rộng với dòng suối chảy qua,rặng cây cao lớn rậm rạp che kín một phần của chân quả núi thấp. Mấy người lần lượt nhảy xuống khỏi mình voi đứng duỗi chân duỗi tay cho đỡ mỏi. Khi đi bộ sâu vào phía trong,chẳng mấy chốc trước mặt họ đã hiện ra khu lán của lò đúc và một cái nhà sàn con con. Cơ Tiêu hất hàm ra hiệu cho cậu bạn đứng cạnh. Pa Nu hiểu ý vội lên tiếng.

_ Anh Non có trong đó không, Pa Nu đây mà ?

Lời nói cất lên mà từ trong khu lán trại và nhà sàn chẳng có tiếng ai đáp lại. Pa Nu gọi thêm lần nữa,xung quanh vẫn im lìm. Cơ Tiêu thấy thế đập tay lên trán mình đầy vẻ bực bội rồi phăm phăm xộc vào trong nhà. Hai người còn lại bước ngay theo sau. Nhưng trong nhà không một bóng người,họ bèn đi sang khu lán trại. Vừa đi vòng ra sau cái lò thì ba chàng trai thấy một ông già trông nhỏ thó,lưng gù đang lúi húi bê mấy khúc than củi. Sau một chốc hai bên nhìn nhau đầy sửng sốt thì ông già kia lên tiếng giọng khó chịu.

_Các người là ai, mò mẫm gì ở đây thế hả ?

Mấy chàng trai đang rất mừng vì cuối cùng cũng có người trong nhà thì không ngờ gặp phải thái độ ấy của ông già. Họ quay ra nhìn nhau,rồi Cơ Tiêu hùng hổ đáp lại ngay.

_ Ông già nãy giờ không nghe thấy gì sao ? Chúng tôi đang tìm anh Non, đây là nhà của anh ta có phải không nào ?

_Ở đây không có ai là Non hết, các người nhầm rồi.

Ông già vừa nói giọng khô khốc vừa đi đến miệng lò bắt đầu đút từng thanh củi vào bên trong.

_Ông già, ông không đùa bọn tôi đấy chứ ? Cậu nói xem, thế này là thế nào hả ?

Cơ Tiêu vừa nghe câu trả lời của ông già thì ngẩn ra một lát rồi đột nhiên gắt lên với ông ấy bằng giọng thất vọng lẫn Pa Nu bằng giọng bực tức. Ca Đô thấy vậy đang khẽ đặt tay lên vai Cơ Tiêu để nhắc anh chàng nên bình tĩnh. Vào lúc này Pa Nu nhìn ông già rồi rụt rè nói.

_ Bác đúng là bố của anh Non rồi. Cháu đã đến đây một lần và có thoáng trông thấy bác. Cháu vẫn nhớ mà.

_Cậu ăn nói lung tung. Tôi chưa hề gặp cậu bao giờ.

Ông già vừa chăm chú nhòm vào miệng lò xem xét ngọn lửa vừa trả lời bằng giọng dứt khoát mà không thèm nhìn lại Pa Nu lấy một cái. Cơ Tiêu nghe thế thì lườm Pa Nu một cái tóe lửa. Còn Pa Nu hết nhìn ông già lại nhìn ra xung quanh rồi lơ ngơ bảo.

_Đúng là chỗ này mà. Sao lại thế chứ?

_Tôi và các người không quen biết gì nhau. Nên các người ra khỏi nhà tôi mau để cho tôi còn đốt lò.

Lúc này ông già đứng lên chỉ tay ra phía cửa và nói. Ba chàng trai đều hiểu là chủ nhà muốn đuổi mình đi. Mặc dù họ không muốn dời khỏi đây sau một quãng đường dài tới vậy. Nhưng lại chẳng ai có cớ gì để ở lại nên đang cực kì bối rối không biết làm sao. Bỗng từ bên ngoài có tiếng của một chàng trai vọng vào đầy hồ hởi.

_Bố, con đã về. Uả mấy người là ai, đến nhà tôi làm cái gì đó ?

Ông già nhìn ra và ba vị khách cũng quay phắt lại. Trước mặt họ là một chàng trai trạc tuổi với Ca Đô dáng người vạm vỡ, một tay đang xách mấy con rũi. Vừa nhìn thấy mặt anh chàng kia Pa Nu liền reo lên.

_Anh Non, thật là anh rồi.

_Đúng rồi là tôi. Mà đó có phải là cậu Pa Nu không ?

Chàng trai kia vừa phấn khởi nói tiếp vừa ném đám thú rừng trong tay xuống đất rồi tiến vào khu lán. Với vẻ mặt nồng nhiệt, anh ta giang rộng hai cánh tay bước đến ôm và vỗ bồm bộp vào lưng Pa Nu. Chàng trai trẻ cũng đáp lại như thế. Rồi hai người buông tay và anh Non vừa ngó từ đầu xuống chân của Pa Nu vừa hồ hởi nói.

_Xem nào, so với lần sau cùng anh gặp cậu thì nay cậu đã cao hơn, ra dáng người lớn lắm rồi đấy.

_Anh thấy thế thật ư ?

Pa Nu đáp lại bằng giọng rất vui. Trông cảnh hai người này lâu ngày gặp nhau mà thân mật đến vậy khiến cho những kẻ còn lại trong khu lán nghĩ mình như trở nên thừa thãi. May cho họ là hai anh chàng đã nhanh chóng nhớ ra còn có người khác. Anh Non chỉ vào Cơ Tiêu và Ca Đô rồi hỏi Pa Nu.

_Mà hai anh chàng này là đi cùng với cậu à ?

_Vâng. Chúng tôi đi cùng Pa Nu đấy.

Cơ Tiêu nhanh hơn đã nói trước khi Pa Nu kịp lên tiếng trong khi cậu ấy chỉ gật đầu với vẻ mặt hiền lành. Còn anh Non vừa nghe Cơ Tiêu vừa chăm chú nhìn anh chàng kĩ hơn và nhíu mày suy nghĩ rồi vụt lên tiếng.

_Cái cậu này tôi thấy quen lắm. Hình như...Nếu tôi không lầm thì câu chính là QUA Ơ LAN Cơ Tiêu con trai CHÚA TỂ TỐI CAO. Đúng rồi. Còn anh kia thì tôi không biết.

_Ồ anh nhớ ghê thật đấy. Tôi chính là Cơ Tiêu. Còn đây là Ca Đô, người anh em tốt của tôi.

Cơ Tiêu sốt sắng trả lời với hai cánh mũ nở phồng đầy tự mãn. Trong khi Ca Đô nhìn vậy chỉ lắc đầu cười thì anh chàng tên NON hỏi tiếp.

_ Dù sao cũng rất vui được gặp mọi người. Mà anh em đang đi đâu để Pa Nu tiện thể kéo hai người tạt vào thăm ông anh này đúng không nhỉ?

_Thật ra không phải....

Pa Nu đang bối rối mà trả lời,Cơ Tiêu thấy thế đâm bực bội mới giơ tay phang vào gáy cậu bạn khiến Pa Nu chúi rụi về phía trước. Rồi Cơ Tiêu quay ra nhanh nhảu nói với anh Non.

_Chúng tôi từ tận CHẠ Lớn đến tận đây là để tìm anh nhờ một chuyện rất quan trọng đấy, không phải là tình cờ đâu.

Anh Non đang ngẩn ra vì bất ngờ trước câu trả lời của Cơ Tiêu thì bỗng ông bố của anh ta bảo giọng khó chịu.

_Khách của anh thì anh mang lên nhà mà tiếp, đứng hết ở đây thì làm sao tôi làm việc được chứ hả.

_Vâng, vâng.

Anh Non vội vàng nói và kéo tốp Cơ Tiêu,Ca Đô và Pu Nu lên nhà sàn.

Mấy người đang ngồi quanh bếp lửa với bầu rượu và món thịt nai rừng sấy khô. Cơ Tiêu tỏ ra ngẫm nghĩ rất lung rồi bật ra câu nói.

_Nói thật với anh Non nhé, bác trai có vẻ khó tính quá. Lúc đầu khi bọn tôi đến hỏi bác về anh. Bác cứ một mực bảo là không có ai như thế. May sao ngay sau đó anh về khôngthì bọn tôi đã tưởng Pa Nu nhầm rồi chứ.

_QUA Ơ LAN Cơ Tiêu đừng nói vậy. Bác ấy là người già nên như thế cũng bình thường thôi. Anh Non, mong anh cũng thông cảm cho nỗi mình của cậu ấy._Ca Đô vội cười và nói đỡ cho hai bên.

_Không có gì đâu. Qủa là bố tôi khó tính như lời của QUA Ơ LAN Cơ Tiêu. Cũng tại chúng tôi sống ở nơi hẻo lánh nên ông ấy càng ít gặp người khác, có gặp chỉ là người quen đến nhờ làm đồ đồng mà thôi. Vì thế bố tôi không ưa những ai lạ mặt. Tôi phải thay bố xin lỗi mấy anh em mới đúng.

Anh Non kia xua tay cười nói xuề xoàng. Mấy anh em bên CƠ TIÊU cũng đáp lại bằng tràng cười rất sảng khoái. Rồi Ca Đô vừa nhìn ra ngoài vừa hỏi bằng giọng vui vẻ.

_ Mà sao bố con anh lại chọn nơi hẻo lánh, xa làng chạ để dựng nhà chứ nhỉ ? Bọn tôi khó khăn lắm mới tìm ra được chỗ này đấy.

_Cái này đã có lần tôi nói với cậu Pa Nu rồi. Số là bố con tôi thấy ở đây vừa có quặng đồng tốt vừa có dòng suối chảy qua. Như thế rất tiện cho mở xưởng đúc đồng, rèn sắt nên dựng trại ở luôn từ đó đến nay. _ Anh Non vẫn vui vẻ trả lời.

_ Hóa ra thế.

Cơ Tiêu bật ra câu nói rồi mọi người tưng bừng cười thêm một tràng nữa. Sau đó anh Non chăm chú nhìn ba người khách.

_ Vậy cái chuyện mà anh em định nhờ tôi là việc gì đây ? Cứ nói đi, mọi người đừng ngại. Tôi rất quý cậu Pa Nu, nên sẽ làm hết sức có thể.

Cơ Tiêu nghe xong lời của anh Non thì mím môi,gật đầu một cái dứt khoát. Rồi anh chàng vừa nói với giọng sốt sắng vừa chìa ra trước mặt mọi người một thứ gì đó được quấn trong tấm vải .

_Vâng, vâng. Cơ Tiêu này không có nề hà gì đâu. Vì cái chuyện đó mà bọn tôi đã cất công đi một quãng đường rất xa đến tận nơi này chứ. Đây, vì cái này đây.

Trong khi Cơ Tiêu và Pa Nu bình tĩnh nhìn vật đó thì trái lại Ca Đô cũng như anh Non đều rất đỗi tò mò ới nó. Thái độ của từng người hiện rõ trên nét mặt của họ. Rồi anh Non nhanh nhẹn lật giở tấm vải ra để xem thứ bên trong ra sao. Cuối cùng ai cũng thấy được đây là một mũi tiêu thì anh ta và Ca Đô đều ngỡ ngàng. Ca Đô nhìn mũi tiêu rồi đưa ánh mắt thắc mắc sang cho Cơ Tiêu và Pa Nu tỏ ý rất muốn được nghe những điều lí thú về nó. Còn anh Non sau khi ngắm qua mũi tiêu thì vui vẻ nói.

_Đây đúng mũi tiêu tinh xảo, phải là thợ giỏi mới làm được. Mà anh em muốn đặt tôi làm những mũi tiêu theo mẫu này chứ gì ? Thế thì thợ ở CHẠ Lớn làm được, mà còn làm rất tốt. Pa Nu cậu biết rõ còn gì ?

Nhưng sau khi nói hết rồi chờ đợi câu trả lời của ba chàng trai ngồi quanh mình và thấy nét mặt của họ đều có vẻ không thỏa lòng thì anh trai tên Non đâm ra khá bối rối. Nhưng Cơ Tiêu đã nhanh chóng lấy lại vẻ hoạt bát có phần nóng nảy của anh chàng và nói rộn lên.

_Không phải, điều tôi muốn nhờ thật ra là...Mà anh không nhận ra mũi tiêu này à ? Nó chẳng phải do anh làm hay sao ?

_Cậu bảo cái này là tôi làm ra. Không, không thể nào. Đừng nói là hồi ở CHẠ Lớn tôi không làm. Mà từ trước đến nay tôi chỉ làm ra cày cuốc hay đồ dùng trong nhà mà thôi. Bố con tôi có lệ cấm không làm dao,kiếm, những thứ sắc nhọn để giết người.

Nghe từng lời của Cơ Tiêu mà anh Non ngớ người ra. Đợi anh chàng nói xong thì anh ta lên tiếng ngay. Nhưng sau đấy lại đến lượt Cơ Tiêu cứ ngẩn dần cái mặt đang nhăn lại vì sốt ruột của mình đi bởi cái điều mà anh Non nói với giọng cực kì dứt khoát. Rồi bứt dứt lắm nhưng rất khó khăn lanh chàng mới có thể tiếp tục mở miệng.

_ À thật ra là, tôi nghe Pa Nu bảo cái mũi tiêu này là anh làm. Pa Nu cậu nói đi, có đúng thế không nào ?

Thấy Cơ Tiêu vừa nói vừa đánh mắt,hất hàm sang phía mình nên Pa Nu hiểu ý,vội lập cập nói.

_Không....không hẳn thế. Cơ Tiêu và em chỉ là thấy anh có đeo trên cổ một mũi tiêu nhỏ trông rất giống với mũi tiêu lớn này...Bọn em nghĩ cái mũi tiêu nhỏ là anh làm hoặc... nếu không thì cũng biết ai làm nó. Nên bọn em mới tìm anh mong hỏi ra ai đã làm cái mũi tiêu lớn này.

_À thì ra là vậy. Cái mũi tiêu nhỏ này chứ gì ? Đó là đồ chơi tôi nghịch ngợm làm hồi tôi còn bé tí đấy. Còn thì bố tôi không có làm mấy loại thế này, tay nghề của ông thực khó mà làm nổi nó. chắc chắn đây không dính dáng gì đến bố con tôi. Mà...khoan đã....không thể tin nổi.

Anh Non lắc đầu rồi vừa vui vẻ nói vừa đưa mũi tiêu về phía Cơ Tiêu định trả lại cho anh chàng thì bỗng nhiên rụt tay lại. Anh ta đưa mũi tiêu lên gần mặt mình để nhìn cho rõ hơn. Và rồi ánh mắt của anh ấy sáng rực lên. Ba chàng trai trẻ đang bị thêm một phen tiu ngỉu nữa. Thấy vậy ai nấy mà hơn hết là Cơ Tiêu lại dấy lên niềm hi vọng. Họ háo hức nhìn anh Non kia, nôn nóng chờ một phát hiện mới của anh ấy. Cuối cùng anh Non cũng lên tiếng.

_Vừa rôi nhìn kĩ tôi mới thấy. Đây. Trên thân của mũi tiêu có khắc dấu hiệu của bố tôi. Nó tuy rất bé và chìm nhưng đúng là dấu hiệu của ông. Lạ thật…sao ông làm được những vật tinh khéo đến thế này mà tôi lại không biết nhỉ. Tôi phải mang nó xuống hỏi bố tôi mới được.

_ Đúng rồi, anh mau xuống hỏi bác trai đi, bọn tôi cũng theo xuống cùng luôn.

Cơ Tiêu nôn nóng bảo,còn bật giậy cùng lúc với anh Non. Nhưng anh ấy đã xua tay bảo .

_Không cần đâu. QUA Ơ LAN cũng biết là bố tôi không ưa người ngoài rồi đấy.

Sau đấy anh Non đi luôn ra ngoài sân,còn Cơ Tiêu đành ngồi xuống đợi cùng với Ca Đô và Pa Nu mà trong lòng nóng như lửa. May sao anh chàng không phải chờ quá lâu. Chỉ một lúc sau là hai bố con anh Non đã quay lên.

Đúng hơn là ông bố xộc vào trong nhà trước. Vẻ mặt ông ta cực kì căng thẳng nhưng lại không còn chút khó chịu hay lạnh lùng nào hiện lên trên đó. Ba chàng trai đang rất ngỡ ngàng bởi thái độ thay đổi đến không ngờ của ông ta. Thì ông ấy giơ mũi tiêu được nắm chặt cứng trong tay mình ra và nhìn họ rồi hỏi với giọng bàng hoàng.

_ Mũi tiêu này là của ai trong ba cậu ở đây hở ?

_ Là của ...của tôi.

Cơ Tiêu thốt ra mấy tiếng mà cũng không tin là mình lại có lúc ăn nói lập bập đến thế. Nhưng ngay sau đó anh chàng đã đứng phắt giậy,mặt đối mặt với bố của anh Non và hối hả nói bằng giọng đầy quyết liệt.

_Thế này, hẳn là bác biết rõ về mũi tiêu của tôi rồi. Và, và đúng như con trai của bác nói. Chính là bác, bác đã tự tay làm ra nó. Tôi nói phải chứ ? Nếu vậy bác hãy cho tôi biết đã làm nó cho ai đi ?

Bố của anh Non nghe xong những lời của Cơ Tiêu mà chẳng nói gì,hai con mắt đỏ au của ông ấy chỉ nhìn xoáy vào mặt anh chàng. Điều này khiến những người còn lại rất đỗi sửng sốt. Ca Đô và Pa Nu cũng nhổm dậy đứng sau lưng Cơ Tiêu và hồi hộp chờ phản ứng tiếp theo ông già.

_Cái thắc mắc của cậu, ông già này sẽ kể, kể rõ hết...Nhưng mà trước hết cậu phải nói cho tôi. Có đúng, cậu là con trai CHÚA TỂ TỐI CAO của TRÂU VÀNG chúng ta, và, làm sao cậu lại có được mũi tiêu này ?

Cuối cùng thì ông già cũng lên tiếng nhưng thay vì cho Cơ Tiêu một câu trả lời ông ta lại đưa ra tận hai câu hỏi cho anh chàng. Mặc dù đã rất bực bội đến nỗi hai mắt xếch ngược,tóc tai dựng cao,nhưng Cơ Tiêu cố nhịn và nói để làm vừa lòng ông già.

_Cái việc tôi là QUA Ơ LAN Cơ TIÊU con trai CHÚA TỂ TỐI CAO Bô Lạc Trâu Vàng thì ai ở CHẠ Lớn cũng đều biết. Bác có muốn bọn tôi đưa về tận đó để xem không, nếu cần tôi dẫn bác đi gặp bố tôi luôn. Còn câu thứ hai. Thì là trong trận đánh vừa qua, một tên trong đám Rắn Chín Đầu bắn nó vào tôi. Vì nó mà tôi suýt nữa thì mất mạng. Và còn, và còn...Mà thôi, những điều bác hỏi tôi đã nói hết. Bây giờ đến lượt bác.

Câu chuyện về mũi tiêu mà CƠ Tiêu kể qua loa đã khiến hai anh chàng Ca Đô và Non sửng sốt. Còn ông già vừa nghe Cơ Tiêu nói vừa từ từ buông thõng bàn tay đang cầm mũi tiêu khiến nó rơi lăn lóc trên sàn nhà. Trong khi mọi người đang sửng sốt đứng nhìn thì tấm thân của ông già ngã xụp xuống. Rồi khuôn mặt ông co rúm lại khiến ai nấy càng cảm thấy như có cái gì kinh khủng lắm đã xảy ra với ông ấy. Anh Non thấy thế mới hốt hoảng ngồi thụm xuống bên cạnh định hỏi han xem bố mình bị làm sao. Nhưng ông ấy đã xua tay ý bảo anh Non im lặng,rồi ông ấy nói từng lời lạnh lẽo.

_ Đúng là ý giời, muốn trốn cũng không được nữa rồi. QUA Ơ LAN Cơ Tiêu, chuyện này tôi nghĩ nên nói riêng với NGƯỜI.

_Không cần rắc rối như thế chứ. Hai người đi cùng với tôi đều là anh em tốt, có thể tin tưởng được. Có gì bác cứ nói ngay ở đây đi. _ Cơ Tiêu nói luôn không chút do dự.

_Thôi thì tùy NGƯỜI ...

Ông già vừa nói vừa giơ tay ra hiệu muốn ba người khách ngồi xuống gần mình. Sau khi Cơ Tiêu, Ca Đô rồi Pa Nu cũng đều ngồi quanh chân xung quanh thì ông già bắt đầu cất tiếng với giọng xa xăm.

_Chính tôi là kẻ đã làm ra cái bộ nỏ đeo tay và hai chục mũ tiêu trong đó có mũi tiêu này. Đó cũng là sai lầm lớn nhất đời của tôi, tai họa đeo đẳng tôi đến tận lúc này. Và... tôi biết mình còn gây tai họa cho biết bao người khác. Mọi thứ đến vào cái ngày tôi...nhận lời làm chúng từ tay khách quen giàu có. Thật ra trước đây tôi chuyên làm gươm, lao, giáo, mác. Để rồi,tới cái ngày gã quay lại để lấy đồ và dẫn theo một kẻ khác nữa. Và khi đó, tôi mới hay mình đã làm việc cho một kẻ ghê gớm và đáng sợ đến mức nào....

_ Kẻ đó rút cục là ai....bác nói luôn xem....

Cơ Tiêu nói mà mặt mày bứt dứt.Những người xung quanh cũng nín thở ngồi nghe.Ông già nói gằn giọng nói tiếp.

_Tên của kẻ này... QUA Ơ LAN chắc chắn đã nghe rồi. Ông già này còn biết, giữa nhà QUA Ơ LAN và kẻ ấy có mối thâm thù. Nên hắn muốn giết QUA Ơ LAN không có gì lạ. Đó chính là...Đa BAN.

_Sao cơ....

Cơ Tiêu gào lớn,vẻ mặt bang hoàng tột độ. Những người xung quanh cũng há hốc miệng vì choáng váng trước cái tên đó. Cơ Tiêu suy nghĩ rồi vội vàng nói tiếp.

_Không thể tin nổi. Đa Bàn...Bao nhiêu, bao nhiêu mùa lúa rồi mà hắn vẫn còn sống, còn đi theo bọn Rắn Chín Đầu nữa. Nhưng bây giờ đã biết rồi thì tôi quyết phải lùng bắt cho được hắn. Để nợ mới nợ cũ một lần sử xong luôn. Chắc chắn nhất định hắn sẽ không thoát khỏi tay Cơ Tiêu đâu.

_Chuyện này chẳng đơn giản như QUA Ơ LAN nghĩ đâu.

Ông già trân trối nhìn Cơ Tiêu,nói giọng khẩn thiết với anh chàng. Tức thì Cơ Tiêu cau mặt nói lại.

_Cơ Tiêu này thấy có gì phải ngại một kẻ già xế bóng với nhúm người còn lại của hắn ta chứ ? Đa BAN thật khôn ngoan khi trốn sang Rắn Chín Đầu. Lão ta thử về đây xem.

_Cậu mạnh miệng nói vậy là bởi không biết rõ cái đó. Đến nước này, tôi sẽ nói đến ngọn nguồn cho cậu hiểu. Có một thứ khiến cho bất cứ kẻ nào muốn hạ gục hắn cũng phải chùn chân, thậm chí quay đầu bỏ chạy ngay nếu đã nhìn thấy sức mạnh hủy diệt của nó. Đấy chính là Thanh Kiếm Máu. Một khi da thị bị lưỡi kiếm trạm vào tực thì sẽ biến thành cát bụi. Oái ăm thay...một lần nữa cái vật khủng khiếp kia lại do bàn tay này làm ra. Đáng nguyền rủa, thật đáng nguyền rủa...

Ông già vẫn cố lên tiếng khuyên giải Cơ Tiêu. Nhưng càng về sau giọng nói của ông càng trở lên căng thẳng. Khi nói đến đoạn cuối thì giọng nói vô cùng đau đớn,ông liên tục dùng bàn tay thu thành nắm đấm nện thùm thụt vào ngực mình. Cảnh tượng ấy khiến mọi người phải giật mình nhưng họ bị ấn tượng với câu chuyện về Thanh Kiếm Máu hơn. Cơ Tiêu và Ca Đô cùng lúc kêu lên.

_Trên đời này mà lại có thứ như vậy thật sao !

_Có, thật sự đã có. Bởi hài lòng với bộ mũi tiêu tôi đã làm nên hồi ấy hắn tiếp tục đặt làm thêm một thanh kiếm nữa từ khối quặng sắt của hắn. Ngay lúc đó tôi không nhận ra được tai họa tiềm tàng trong đó nên đồng ý. Nhưng về sau tôi dần cảm giác được sự khác thường của khối quặng. _ Ông già kể với giọng ân hận.

_Thế thì bác còn tạo ra nó làm cái gì nữa hả. _ Cơ Tiêu hét lên đầy tức tối.

_ Đúng,sao bố lại làm cho hắn ta?Lẽ nào bố có nỗi khổ?Bố nói cho con rõ đi._Anh Non cũng bức xúc không kém.

_ Khi đó...khi đó hắn đã lôi mạng sống của hết thảy bà con trong chạ của tôi ra để uy hiếp. Nếu tôi không làm thì... _ Ông già cũng hét lên rồi gục mặt xuống trông vô cùng tức tưởi.

_ Là thế, thật đáng sợ, vậy thì đâu thể trách bác được. _ Ca Đô và Pa Nu lần lượt thốt ra cùng lúc nói với sự cảm thông.

_Nếu vậy, nếu vậy thì bác nói xem, cái gì mới đánh bại được Thanh Kiếm Máu khỉ gió đó hả ?

Cơ Tiêu bỗng nhiên thấy mình quá thông minh khi nhanh nhảu hỏi ngay một câu làm cho xung quanh đều ồ lên một tiếng tỏ rõ sự đồng tình. Nhưng khi thấy ông già lắc đầu thì khuôn mặt ai nấy sầm xuống đầy thất vọng. Tuy thế ông già không chỉ lắc đầu mà còn nói.

_Thật sự thì vẫn có thứ có thể ngăn được sức mạnh của Thanh Kiếm Máu. Chính miệng Đa Bàn đã nói vậy. Hiềm một nỗi ông già này ngu dốt vẫn chưa tìm ra. Mà... trong hai cậu ai thuộc vào Tộc La vây ?

Những lời nói từ đầu tới bây giờ về mũi tiêu, về Đa Bàn và Thanh Kiếm Máu đã khiến cho mấy chàng trai trẻ đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Nhưng sự khẳng định về một thứ gì đó chế ngự được Thanh Kiếm Máu là điều hiếm hoi khiến mọi người vui mừng. Tuy vậy ai nấy cũng khá bất ngờ bởi câu hỏi sau cùng của ông ấy. Và khi Pa Nu ngượng ngịu nhận mình chính là người của Tộc LA,là cháu ruột của La Hầu. Thì mọi người và chính cậu cũng thấy hơi kì lạ với ánh mắt của ông già nhìn thẳng vào mình.

Thế rồi Ca Đô bỗng nhiên trông ra ngoài và thấy mặt trời đã chếch qua đỉnh đầu thì vội vã đập tay Cơ Tiêu ra hiệu cho anh chàng. Cơ Tiêu nhìn theo ra ngoài và nhanh chóng hiểu ý của Ca Đô. Anh chàng liền quay vào nói với anh Non.

_Thật ngại quá...nhưng đến lúc chúng tôi phải về rồi. Cám ơn bố con anh Non rất rất nhiều. Chính nhờ hai người mà tôi đây cuối cùng đã thoát được cái cơn vật vã không yên suốt bao ngày qua bắt nguồi từ cái thắc mắc ấy đấy. Lần sau, lần sau nhất định bọn tôi sẽ quay lại chơi và còn mang thêm rượu với đồ nhắm thật ngon từ CHẠ Lớn đến nữa. Cơ Tiêu này xin hứa.

_Âý không phải thế...Anh em thì cứ đây lúc nào cũng được mà chẳng cần phải mang theo cái gì đâu...

Anh Non vừa đỡ ông bố vừa xua tay bảo. Anh ấy còn mời mọi người ở lại ăn cơm uống rượi vào buổi trưa đã rồi hãy về. Nhưng lần này thì Ca đô nói là họ còn việc rất quan trọng phải làm nữa. Còn bố của anh Non nặng nhọc bảo.

_Đừng nài giữ khách lại làm gì. Họ đã tìm được thứ mình muốn rồi.

Thế rồi,khi ba người chào hai bố con anh Non và ra về thì thấy anh Non đưa bố mình đi nằm. Ai nấy đề ý thấy dường như ông đã kiệt sức với câu chuyện đáng sợ đã chôn vùn rất lâu lâu mà giờ lại phải khơi ra.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK