Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

22

Trú Mưa

Cơn mưa giông mà dấu hiệu của nó là những cuộn mây khổng lồ tụ lại che khuất ánh sáng của mặt trời đã thúc giục nhóm người của Mi Nương và Ca Đô tiến bước. Nó đã có thể ập xuống bất cứ lúc nào trên đường đi của họ. Nhưng mãi chiều muộn khi mọi người tìm được một mái đá rộng rãi,khô ráo và thoáng đãng nằm bên một hồ nước nhỏ xanh biếc. Ca Đô cùng anh em thấy rằng chẳng có chỗ nào tốt hơn chỗ này để nghỉ qua đêm nữa. Và họ quyết định dừng lại,mọi người xuống khỏi mình voi sau một ngày chỉ toàn ngồi trên đó. Họ chia nhau là cánh anh em đi kiếm củi nhóm lửa trong khi cánh chị em thì con gái lấy nước ở hồ mà sửa soạn cơm tối. Khi ai nấy đều đã có thể rảnh rang ngồi quây quần bên đám lửa bập bùng,ấm áp thì những hạt mưa đầu tiên mới lộp độp rơi xuống ngoài kia.

Mi Nương ngồi bó gối nhìn theo những dòng nước mưa từ mái đá chảy xuống nền đất phủ rêu bên dưới trông giống như một tấm rèm lóng lánh trong suốt. Bên cạnh nàng,Mi Na cùng May May đang tủm tỉm cười gì đó với nhau. Xa hơn một chút là Cơ Tiêu và Pa Nu. Còn đối diện với nàng qua đám lửa là nhóm người của Ca Đô. Và mọi người đang chia nhau những nắm xôi hay những ống tre nhỏ đựng nước là chè mới đun còn bốc khói. Họ vừa ăn uống vừa trò chuyện râm ran. Mi Nương có cảm giác như mái đá ở nơi hoang vu này đã là nơi ở quen thuộc với những con người này từ lâu lắm rồi. Trong lòng của nàng cảm thấy rằng cuối cùng buổi nay hôm ấy đã trôi đi thật êm đềm.

_Làm thế này mới khoái chứ lại. Ngồi một chỗ mãi, chân cẳng mỏi dã rời.

Cơ Tiêu bật đứng giậy đi ra chỗ trống không có ai ngồi để thoải mái vươn vai vặn hay gập mình liền mấy cái với bộ mặt đầy vẻ sung sướng. Pa Nu vui mừng.

_ Nhưng bù lại hôm nay là bữa mà bọn mình đi được nhiều đường đất hơn hết từ khi bắt đầu tới bây giờ, phải không Cơ Tiêu?

_Cậu Pa Nu này nói đúng rồi đấy. Cứ tính là mất tận mùa lúa ngày trời mọi người mới đến được CHẠ TỘ của chúng tôi là biết. Trong khi từ sáng đến bây giờ bọn ta đã đi được gần nửa quãng ấy rồi đấy.

Một anh chàng bên phía Ca Đô vừa lên tiếng đầy vẻ tự hào vừa cời ngay một thanh củi đáy dở và rụi tắt lửa. Rồi anh ta vạch hai đường bằng than chỉ các quãng đường lên khoảng đất dưới chân mình để chỉ cho mọi người xung quanh hiểu rõ hơn nữa . Thấy vậy Ca Đô vừa mỉm cười từ tốn vừa đưa tay mình ra dẹp tay anh chàng kia đi vừa nhẹ nhàng nói.

_ Anh bạn này, có lẽ anh hứng trí quá rồi. Như tôi thấy thì chị em MỴ NƯA Mi Nương và QUA Ơ LAN Cơ Tiêu, cậu Pa Nu đây đã làm được một việc rất hiếm có đấy chứ. Bởi chỉ với hai con ngựa mà họ đã vượt một quãng đường rừng núi xa xôi đến vậy. Ngay tôi cũng ngỡ ngàng và khâm phục. Sự giúp đỡ của anh em tôi cũng chỉ là để hoàn thành nốt chặng đường này mà thôi. Sẵn đây tôi cũng hứa với MỴ NƯA Mi Nương rằng. Muộn hơn hết là trưa mai chị em MỴ NƯA sẽ tới được bờ biển.

Những lời Ca Đô nói làm chị em Mi Nương nghe xong cực kỳ sửng sốt. Hơn hết là Mi Nương. Chính, nàng đã thôi không nhìn mưa dơi nữa mà quay hẳn người vào trong. Môi nàng run run còn hai khóe mắt như sắp khóc.

Ngay lúc đó hai người chị em ngồi cạnh nắm chặt bàn tay nàng. Cô gái bé nhỏ Mi Na còn nhìn nàng bằng ánh mắt lấp lánh những tia sáng tươi vui và rộn ràng cất tiếng.

_Thật vậy sao ạ ? Chỉ ngày mai thôi là mình có thể nhìn thấy sóng biển trắng xóa, nghe thấy tiếng rì rào của biển xanh nữa này. Và hơn hết là, hơn hết là sắp tìm được anh BA ĐÔN rồi. Chị Mi Nương, chị May May nhỉ ?

Việc ấy khiến Mi Nương rất cảm động. Nàng biết rõ ràng họ đang cùng chúc mừng cái niềm hạch phúc sắp đến với mình. Và điều này đã làm Mi Nương bình tĩnh hơn.Nàng thầm nghĩ rằng sẽ ,hơn hết định sẽ cố gắng thật tin tưởng vào buổi mai. Một buổi mai tốt lành chắc chắn sẽ đến cho mình cũng như mọi người. Vẻ mặt Mi Nương khi đó tỏ rõ ra rất mạnh mẽ và nàng gật đầu đáp lại hai người. Ngay khi ấy tiếng Cơ Tiêu cất lên ròn rã có pha lẫn chút tiếc nuốt trong đó.

_Biết mà, mấy bà chị hễ nghe đến biển là xôn xao lên ngay. Nhưng đãng lẽ ra, nếu bọn mình mà đi đường núi như lần trước anh BA ĐÔN dẫn anh em đi. Thì có khi mọi người đã nhìn thấy vùng biển nơi đây từ hồi trưa rồi ấy chứ. Ban đầu Cơ Tiêu này đã tính dẫn chị em theo đường ấy, dẫu gì cũng từng đi qua nên biết rõ còn hơn ở dưới này ấy. Hơn nữa đứng từ trên cao mà nhìn xuống mới thấy cảnh núi rừng nối liền với biển xanh hiện ra, thấy nó đẹp hùng vĩ ngoạn mục đến cỡ nào. Có mà ai nấy cứ ngây ra ngắm, chẳng muốn dời bước chân đi...Kể ra thì tiếc thật đấy.

Ba chị em gái nhìn nhau ngỡ ngàng một lát rồi quay hết ra chăm chú nghe Cơ Tiêu nói. Trông ai cũng rõ là đang mải mê mừng tượng ra những cảnh vật theo lời kể của anh chàng. Vẻ mặt ngẩn ngơ của May May nói lên rõ ràng là chị ấy cũng bắt đầu thấy tiếc rồi. Pa Nu nhận ra.Cậu cười hiền lành rồi nói.

_Mấy cảnh núi với biển đó. Mình nghe cậu kể từ hồi mới về CHẠ LỚN đến bây giờ vẫn còn nhớ. Đúng là đẹp lắm, cũng muốn một lần nhìn thấy tận mắt. Nhưng anh Ca Đô đã nói là đường núi treo leo, nguy hiểm lắm. Cánh trai tráng cũng phải rất khó khăn mới vượt qua được. Vậy mà lại để mấy chị em đi như thế thì chẳng ai yên lòng. Nên mọi người mới đồng ý là đi đường vòng dưới chân núi cho dễ.

_Ơ thế ra là mấy chị em đây chưa nhìn thấy biển bao giờ ấy hả ? Chắc là thế rồi. Như vậy tại sao ngay từ đầu mọi người lên thuyền đi dọc bờ biển luôn nhỉ ? Như thế tha hồ mà ngắm biển suốt ngày mà lại vừa nhanh tìm ra anh BA ĐÔN hơn chứ lại.

Một anh bên nhóm Ca Đô nhăn mặt nói to cái ý của mình. Những lời ấy lại một lần nữa khiến chị em ngây ra rồi trên nét và trong ánh mắt mặt của họ hướng về phía Cơ Tiêu. Hơn hết là chị May May hiện lên nỗi thắc mắc cực lớn. Và anh chàng biết thế đành lên tiếng ngắc nga ngắc ngứ.

_À, cái này thì…

_Mình nghĩ lại thì…thấy anh ấy nói cũng đúng đấy Cơ Tiêu. Sao lúc đầu chúng ta không làm thế chứ ? Nếu mà thế thì có khi…

Pa Nu thấy Cơ Tiêu ngừng lại thì thốt lên như thế.Vẻ mặt từ nãy đến bây giờ của cậu tỏ rõ là cũng suy nghĩ về lời của anh kia nhiều lắm.

_Cậu chẳng biết cái gì hết, Pa Nu ạ. Làm sao mà tôi lại không nghĩ ra như thế được. Nhưng cậu có biết vì sao tôi lại không làm thế không hả ? Không nghĩ ra được chứ gì. Chính cậu đã từng đi biển hồi nào chưa mà nói năng linh tinh. Tôi nói cho mà nghe. Các bà chị của tôi đây, chưa ai biết thế nào là bờ biển nói gì đến chuyện họ đã từng ngồi thuyền vượt biển. Nhỡ họ bị say sóng thì ai xoay xở được, cậu đấy chắc. Không biết từ đâu đến đâu cũng đòi mở miệng.

Pa Nu cũng chỉ vừa mới dứt lời đã bị Cơ Tiêu với ánh mắt hằm hằm,lớn tiếng quát ngay cho một chặp trước mặt bao nhiêu người. Và họ hết nhìn tròng trọc vào Cơ Tiêu lại quay sang Pa Nu. Cậu ấy thật là choáng lắm,mặt mũi trắng bệch vừa ngây ngây nhìn Cơ Tiêu vừa lúng túng.

_Mình, mình chỉ…

Nhưng cậu cũng lại nhận ra mọi người đang đổ dồn ánh mắt về mình,Pa Nu không còn biết nói thêm câu gì nữa đành cúi gằm mặt xuống nép vào giữa hai bên đầu gối. Thấy vậy Ca Đô đang ngồi bên cạnh Cơ Tiêu liền cất giọng ôn tồn.

_QUA Ơ LAN Cơ Tiêu này. Tôi hiểu nỗi bực tức nơi QUA Ơ LAN. QUA Ơ LAN nói đúng. Tính như cậu đậy mới là hợp lẽ. MỴ NƯA và hai chị em này đây đi đường bộ có xa hơn nhưng lại yên lành hơn. Đó mới là điều quan trọng. Nếu tôi là QUA Ơ LAN, tôi cũng làm thế thôi. Nhưng QUA Ơ LAN không nên giận Pa Nu quá vậy. Người không biết không có tội. Chính mấy cậu trai nhóm tôi miệng thì nói oang oang. Cậu này cũng chưa chắc đã có chuyến đi dài ngày nào trên biển. Để mà nghĩ ra được là mình đã nói về chuyện ấy quá dễ dàng. Có phải không, cậu Nắc ?

Ca Đô vừa nói vừa đánh mắt cho cái người trước hết đưa ra cái ý đi biển. Và cậu Nắc này vội vã gật đầu lia địa mấy cái liền rồi nhăn nhở cười bảo.

_Ờ đúng thế. Tôi cũng chỉ mới nghĩ ra trong bụng rồi ngứa ngáy miệng nói chơi thôi mà. QUA Ơ LAN Cơ Tiêu và anh bạn Pa Nu này đừng vì thế mà cãi nhau chứ ?

Nghe được hai người kia khuyên giải rồi phân trần rất nhiều,Cơ Tiêu chừng đã muốn nguôn bớt đi một ít. Nhưng khi anh chàng nhìn sang Pa Nu thì vẫn thấy cực kì ngứa mắt. Bộ mặt hằm hè của Cơ Tiêu cố nín nhịn không xả tức vào cậu bạn mà không chắc có làm nổi không. Rồi Cơ Tiêu nghe thấy tiếng của chị gái.

_ Anh Ca Đô đây nói rất phải, chị cũng nghĩ như anh ấy. Pa Nu nói vậy chỉ là muốn tốt cho mọi người chúng ta, sao em nặng lời với cậu ấy đến thế. Hơn nữa trong chuyến đi cậu ấy đã vì chị em ta mà chịu vất vả không ít, Cơ Tiêu ạ.

Vừa mới nghe chị ruột nói Cơ Tiêu đã quay quắt lại cau mặt nhìn chị trong lòng cứ muốn cãi ngay lấy được chứ chẳng có ý nghe lời. Nhưng về sau ánh mắt và giọng nói rất dịu dàng của Mi Nương đã thật sự là nguội đi được sự bực bội của chàng ta. Cơ Tiêu đảo mắt nhìn từ chị gái sang Ca Đô,rõ ràng là ai cũng rất mong cậu bớt nóng đi. Thế là vừa ngúc ngắc cổ tỏ vẻ khiên cưỡng Cơ Tiêu vừa nói kiểu lẩm bẩm.

_Được rồi, được rồi. Ai cũng bênh Pa Nu như thế thì tôi bỏ qua lần này cho cậu ta là xong chứ gì. Nhưng mọi người xem, đàn ông con trai mà thế kia à ? Mới bị nói một tí đã co cụm vào, trông chẳng ra thể thống gì. Xem kìa, thật không mê nổi.

Cơ Tiêu vung tay chỉ vào Pa Nu lắc đầu nói với cái giọng vẫn chưa hết được ý đâm thọc. Đúng là Pa Nu vẫn chưa ngưởng nổi mặt lên nhìn mọi người thật. Lúc đó May May đã nhanh nhẹ lấy bà tay mũm mĩm của mình mà lay mạnh vai cậu ta mấy cái và rôm rả nói.

_Thôi nào cậu Pa Nu. Cậu thấy chưa ? MỴ NƯA Mi Nương và anh Ca Đô này cùng nhau hợp sức lại nói đỡ cho cậu rồi. QUA Ơ LAN Cơ Tiêu sẽ không mắng gì cậu nữa. Cậu vui vẻ lại đi chứ. Tối qua đến tận lúc nãy mọi người vốn đang vui vẻ là thế. Mà buổi mai ra biển rồi. Còn nhiều việc phải làm cùng nhau lắm, hai cậu trẻ của tôi ạ.

Pa Nu bấy giờ mới từ từ ngưởng lên nhìn chị ấy rồi qua Mi Nương,Ca Đô và cuối cùng là Cơ Tiêu. Cậu khẽ nói,nét mặt tỏ rõ sự hối lỗi.

_Vâng…Mà Cơ Tiêu, cho mình xin lỗi. Từ sau mình sẽ không…không nói năng lung tung thế nữa.

Cơ Tiêu đưa tay xoa gáy quay đi chỗ khác,không thèm nhìn hay đáp lại lời cậu bạn mặc cho xung quanh mọi người thấy vậy thì không đồng tình chút nào. Pa Nu cho thấy vẻ thất vọng và tủi thân trước việc ấy nhưng không nói thêm gì. Rồi gần đó cất lên tiếng Mi Na bảo với chị nuôi.

_Trên đường chị em mình được cưỡi ngựa suốt, nên em cũng có thấy mệt lắm đâu. Người cực nhọc hơn là Cơ Tiêu với Pa Nu mà. Hai cậu ấy luôn đi trước dẫn đường, dẹp hết mọi trướng ngại cho ngựa đi. Có khi Cơ Tiêu và Pa Nu còn hì hục cầm cương kéo ngựa đi khi chứ không chỉ bước đâu. Nên mọi nỗi vất vả dồn vào những người phải cuốc bộ hết rồi, còn em và chị Mi Nương thì chẳng thấy cực gì mấy mà…

Mi Na vừa líu lo thế vừa hướng sang hai chàng trai trong nhóm mình bằng ánh mắt tươi vui toát lên niềm quý mến mà cô gái nhỏ dành cho họ. Rồi như tiếp tục nghĩ thêm những điều mới,khuôn mặt bầu bĩnh của cô gái hơi nghiêng nghiêng và được ánh lửa bập bùng soi vào hồng lên rực rỡ trông thật dễ thương. Ngay sau đó Mi Na lại rộn ràng nói.

_Thực ra ngoài chuyện đi cho nhanh thì chị em mình chỉ lo nhỡ gặp phải thú dữ như hổ, báo, gấu thôi. Và ai cũng đều căng thẳng. Nặng nề hơn hết vẫn là Cơ Tiêu và Pa Nu. Hai cậu ấy luôn phải nhìn khắp mặt đất tìm xem có dấu chân của chúng không để tránh, chị Mi Nương nhỉ? Rồi may mắn, khi gặp được nhóm của anh Ca Đô, được ngồi nhờ voi của anh em. Thì em thấy dễ chịu lắm, chẳng phải lo sợ đến thú dữ nữa. Thích hơn hết, lần đầu em có thể thoải mái nhìn ngắm xung quanh. Ở đây có nhiều thứ rất là hay, thú vị lắm cơ.

Mi Na nói tới đó thì nhìn sang chị gái. Anh mắt,khuôn mặt của cô gái toát lên đầy vẻ hồn nhiên thơ trẻ. Mi Nương cười nụ cười thật dịu dàng và gật đầu đáp lại em gái như để tán thưởng lời MI Na. Thấy thế cô gái nhỏ cực kì vui sướng. Mi Na cũng nhỏe cười tươi rói và say sưa nói tiếp.

_Thì là trên đường đi xuyên qua các khu rừng chỉ cần ngồi trên lưng voi ngó bên này rồi bên kia. Em thấy hươu nai đang đứng gặm cỏ hay nhai lá cây. Chúng nghe voi của mình ngang qua thì ngưởng những cái đầu xinh xinh với đôi mắt to tròn ươn ướt lên nhìn chúng ta. ÔI. Trông chúng ngơ ngác rất là yêu. Rồi những chú chồn này, dũi này, thỏ nhỏ bé đang chạy tung tăng mà thoắt đấy đã trốn hết vào tổ dưới các gốc cây đầy rễ lớn chạy ngoằc nghèo trên mặt đất đầy rêu rồi. Bọn nó cứ ở lì trong hang chỉ thò mỗi cái đầu hay cái mũi tí xíu ra ngoài. Còn trên đầu chúng ta cũng có biết bao nhiêu là sóc này hơn hết là chim chóc này. Chúng ngộ lắm, nhảy hết ngọn cây này sang cành cây kia rồi kêu, rồi hót nghe thật vui tai. Chim chóc còn đậu hay xà xuống các bãi sông nữa. Con bay, con đậu mới nhộn nhịp sao chứ. Em thích hơn hết là những thảm hoa li ti hồng hồng, tím tím bên bờ sông. Hoa đẹp còn có rất nhiều cánh bướm xinh xinh trắng trắng, vàng vàng bay rập rìu trên ấy nữa. Chao ôi, tuyệt lắm cơ. Trước chuyến đi này em chưa khi nào được nhìn thấy nhiều thứ cứ nối tiếp mãi ra trước mắt mình như thế đâu.

Mi Na quả là rất đỗi say sưa kể chim như một chú chim non đang líu lo hót vậy.Và dường như cô gái nhỏ đã truyền niềm hăng hái tươi vui của mình cho khắp lượt mọi người đang ngồi quanh đám lửa trong mái đá nơi hoang vu này.Mi Nương vừa nghe em gái vừa khẽ xoay người nhìn ngắm xung quanh,mặt mày ai cũng thoải mái hơn hẳn.

Ngay đến hai chàng trai Cơ Tiêu và Pa Nu vừa xảy ra sự to tiếng gây cho mọi người sự lo lắng đến mức ngột ngạt. Lúc này có lẽ họ cũng bị cuốn vào lời kể của Mi Na rồi nghĩ lại mọi chuyên sảy ra trước đó. Nàng mừng khi thấy em trai đã bớt hẳn sự khó chịu,ngúc ngắc mãi chưa chịu thôi của thường ngày. Còn Pa Nu ánh mắt sáng lấp lánh phản chiếu hình ảnh ngọn lửa cho thấy cậu ấy cũng đã lấy lại sự bình tĩnh, không còn yếu đuối tới nỗi trông thật thương hại như ban nãy.

Thật sự trong lòng Mi Nương đang rất rất vui mừng khi thấy được ai nấy đều thoải mái trở lại. Và trong khi hầu hết mọi người đều chăm chú vào Mi Na thì vẫn còn một người nhận ra suy nghĩ của nàng. Đó là CA Đô,khi Mi Nương đưa ánh mắt lướt qua chàng ta thì không ngờ chàng ta cũng đang nhìn nàng và mỉm cười vẻ mãn nguyện. Rồi chàng ta đánh mắt rất nhanh đảo trọn một vòng khắp mọi người rồi quay lại nhìn Mi Nương. Và nàng dễ dàng hiểu được anh ta đang cũng muốn chỉ cho mình thấy rằng điều hai người đang nghĩ giống như nhau. Đây không phải lần đầu,khi nãy Cơ Tiêu đánh tiếng đồng ý bỏ qua cho Pa Nu rồi chị béo May May động viên cậu ấy. Thì hai người nhìn cảnh đó cùng thở ra nhẹ nhõm và mỉm cười chia vui cùng nhau.

Nàng nghĩ rằng có anh Ca Đô này ở bên cạnh hai chàng trai này là thật là quý. Ít ra thì Ca Đô đã có thể tạm thay BA ĐÔN trong vai trò của người anh lớn dìu dắt hai cậu ấy như trước đây. Điều này khiến nàng thấy yên lòng phần nào. Chứ thật sự nàng rất lo những chuyện không hay trên đường đi sẽ đến với Cơ Tiêu và Pa Nu mà lại bắt nguồn từ những xích mích như vừa rồi. Khi đó nàng sẽ thấy có lỗi và trách mình nhiều lắm. Và trong tâm trạng vui tươi ấy,lúc Mi Na ngừng lại thì nàng đưa cho em gái ống tre đựng nước để cô gái nhỏ uống. Rồi nàng cũng nối tiếp câu chuyện.

_ Chị em mình từ thủa nhỏ tới bây giờ chỉ ở quanh CHẠ LỚN, nên với chuyến đi này quả là lần đầu chúng ta tới được nhiều vùng khác, thấy được nhiều cảnh vật trên đất Trâu Vàng của mình đến vậy. Không chỉ em mà chị cũng ngỡ ngàng trước vẻ tươi đẹp của núi, rừng, sông, suối trải ra trước mắt. Hơn hết là từ khi thay đổi cách đi nên chúng ta có dịp ngang qua những kẻ chạ. Điều ấy thật ý nghĩa. Chỉ một chút thôi nhưng rất sống động. Vừa buồn vừa vui, hai cảm giác ấy đan xen lấy chị.

_ MỴ NƯA Mi Nương. Điều MỴ NƯA muốn nhắc đến là những gì còn lại sau chiến tranh đúng không ? _Ca Đô nhẹ nhàng hỏi.

_ Vâng…

Mi Nương nhẹ nhàng gật đầu đáp lại lời Ca Đô. Rồi nàng hơi ngừng trong chốc lát, khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng lại rưng rưng vì súc động.

_Đúng thế…mọi thứ tôi biết trước đây đều là người khác kể lại. Chỉ tới đây nơi thật sự xảy ra chiến tranh, tôi mới thấy nó đã diễn ra khủng khiếp thế nào. Dấu vết của nhà cháy, tường đổ, ruộng vườn tan hoang mà chúng ta vẫn còn gặp dải rác trên đường. Rồi bà con, quá nhiều người mà thân thể họ cũng có vết thương giống như bà con CHẠ Xưa hay CHẠ TỘ. Dáng gầy gộc liêu xiêu và nỗi đau thương vẫn chất chứa trong ánh mắt họ. Rồi những khu chon cất, những nấm mồ còn mới, những người đàn bà vật vã khóc than. Hết thảy đều khiến tôi thấy thật đáng sợ. Nhưng…

_ Không biết tôi có đoán tiếp được đúng ý của MỴ NƯA Mi Nương lần nữa chăng ? Đó là tôi thấy lời MỴ NƯA nói tuy có chứa nỗi đau xót nhưng không thấy nỗi chán chường, buông xuôi. Chắc rằng MỴ NƯA cũng như tôi, đều nhìn ra được sức sống mạnh mẽ từ trong mỗi vùng đất mà chúng ta vừa đi qua.

Vầng trán của Ca Đô hơi gợi lên vài đường nhăn khi lên tiếng ngay sau khi nghe Mi Nương nói. Viêc này chứng tỏ chàng ta đã suy nghĩ khá nhiều về những ý của Mi Nương. Điều đó khiến nàng không khỏi cảm kích. Hơn nữa lời của chàng ta còn thật xác đáng,hiểu thấu cõi lòng của nàng. Không chỉ một lần. Thật lạ lùng,lúc ấy đột nhiên trong một thoáng hình ảnh của BA ĐÔN hiện ra trước mặt nàng ngay ở nơi Ca Đô. Nhưng hình ảnh đó tan biến ngay và Mi Nương đâm bối rối một chút,nàng vội nghĩ đấy hẳn là do ánh lửa bập bùm làm mắt nàng bị hoa.

Mọi thứ xảy ra rất nhanh đến nỗi dường như chẳng ai để ý được cái nhìn của Mi Nương dành cho Ca Đô.Bởi khi đó các anh chị em đều đang dồn chú ý về chỗ chàng ta.Có lẽ ngay đến Ca Đô cũng không thể nhận ra.Nàng mong như thế hơn.Và Mi Nương vội vã ngoảnh sang chỗ em gái ở bên cạnh..Nhưng Ca Đô lại lên tiếng.

_ MỴ NƯA Mi Nương mệt đấy ư ? Hình như MỴ NƯA không để ý những gì tôi vừa nói thì phải ? Nếu thế có lẽ đến lúc mọi người đi nghỉ rồi.

Lập tức mọi người ngẩn ra,rồi cánh đàn ông mặt mày nhăn nhó tỏ ra chẳng mấy đồng ý.

_Từ từ đã chứ, cho bọn tôi ngồi thêm lúc nữa đã. Hôm nay đường ngon nên có thấy mệt mỏi gì đâu mà đi ngủ sớm cơ chứ.

_Cậu Nắc này…

Giọng anh Nắc nài nỉ khiến CA Đô phải nghiêm giọng định dẹp yên sự phản ứng của anh em. Chuyện này khiến Mi Nương áy náy,nàng đành nói xen vào.

_À không. Tôi có nghe…chỉ là đang có nhiều thứ hiện ra trong đầu muốn chia sẻ cùng mọi người. Mà tôi chưa biết bắt đầu ra sao...

Mi Nương thấy mừng vì đã nghĩ được ý mà nói đỡ. Ngừng một lát rồi nàng lên tiếng.

_Anh Ca Đô đã nói đúng. Những cảnh tượng làng chạ của mình hiện ra dù có xác xơ. Nhưng cạnh đó…Trên những bãi sông trẻ em vẫn tung tăng nghịch nước. Trên các thửa ruộng đàn ông, đàn bà người khỏe mạnh rồi đến người bị thương vẫn cày vẫn bừa thật hăng hái. Ruộng, rẫy hay làng chạ rõ ràng đang đông vui tấp nập trở lại. Nhà đổ thì dựng lại, chỗ nào bị hỏng cũng được sửa lại. Cái đã xong, cái vẫn còn dang dở. Nhưng bà con cùng làm. Già trẻ, gái trai chung tay mỗi người một việc. Tôi nghĩ mọi thứ tuy chậm chạp nhưng đang dần trở lại như trước. Có phải thế không anh Ca Đô và mọi người ? Cảnh ấy khiến tôi vui lắm…Thật tình tôi cũng muốn chị em mình được…chỉ là...giá như…tôi rất tiếc…

Giọng của Mi Nương chất chứa niềm mừng rỡ hân hoan,nhưng đoạn cuối đột nghiên trở lên nặng nề,ngắt quãng. Lời nàng nói cũng khiến mọi người thấy khó hiểu. Ai nấy đều nhìn Mi Nương đầy vẻ thắc mắc. Bên Ca Đô có người còn chực mở miệng định hỏi ngay xem nàng thật tình muốn nói gì. Tuy vậy Ca Đô đã nhanh hơn ngăn không cho anh kia kịp nói. Nhìn nét mặt nghiêm nghị của chàng ta,mọi người biết ý im lặng thay vì nhao lên xoay trở dò hỏi nhau về mấy câu nói mập mờ của Mi Nương.

Trong khi đó Ca Đô nhìn Mi Nương. Dáng ngồi uể oải,vẻ mặt nàng thoáng buồn tựa như ánh trăng mờ ảo. Còn ánh mắt của nàng đang nhìn mông lung vào ngọn lửa phảng phất sự day dứt. Có lẽ đắn đo với những gì mình sắp nói,Ca Đô mất thêm một lát mới cất lời.

_MỴ NƯA Mi Nương. Thật lòng tôi thấy MỴ NƯA chẳng nên tự trách mình. Rằng vì MỴ NƯA mà nhóm chúng ta phải đi quá gấp. Đến độ không thể dừng lại giúp đỡ cho những bà con trên đường…

Khi Ca Đô nói đến đó xung quanh cùng khẽ à lên một tiếng, ý rằnghọ đã hiểu ra rồi. Sau nữa họ thoáng quay sang nhìn Mi Nương với ánh mắt thông cảm khiến nàng hơi bối rối nhưng cũng nhẹ nhõm hơn. Lúc ấy Ca Đô nói tiếp với giọng thoải mái hơn.

_Bọn tôi hay mấy chị em MỴ NƯA hẳn đều thấy. Bà con ta trong mỗi CHẠ đều đã chung sức giúp đỡ lẫn nhau, tự mình gây dựng lại cuộc sống của chính họ. Và chuyện này thì Ca Đô tôi thấy có đáng quý lắm...Như người còn của chẳng nề hà góp của, người tay không thì góp sức. Người lành lặn đỡ đần cho người bị thương tật. Nhờ vậy mọi người thấy đấy. Dù chiến tranh có phá hoại đất Trâu Vàng thế nào đi nữa. Bà con ta với ý chí và sức lực của chung sẽ tiếp tục sống, làm lại những thứ đã mất, và sau này hẳn là sẽ còn đông đúc giàu có hơn trước.

Ca Đô nói với giọng đầy khí thế khiến vẻ mặt mọi người xung quanh đều sáng rực lên niềm phấn khởi,tin tưởng vào cuộc đời phía trước. Trai tráng gật đầu tán thành đầy quả quyết,chị em thì nở những nụ cười rạng rỡ. Mi Nương thấy lòng mình càng lúc càng thanh thản. Rồi mọi người cùng hướng vào Ca Đô khi chàng ta lại bắt đầu nói.

_Nên điều đáng làm hơn hết của ta lúc này. Không cứ là bỏ sức ra cùng họ sửa sang lại làng chạ. Mà là ta phải đi nhanh, nhanh hơn nữa, chóng tìm ra ĐẦU LÃNH BA ĐÔN. Đó mới là việc tốt mà MỴ NƯA làm cho bộ lạc đấy…Dẫu thế nào, ĐẦU LÃNH BA ĐÔN vẫn luôn rất cần cho sự yên ổn lâu dài của Trâu Vàng ta. Và khi quyết định đi cùng chị em MỴ NƯA thì tôi đã tin chắc vào điều ấy. Nên MỴ NƯA Mi Nương, mong rằng MỴ NƯA đừng bận lòng với bất kì điều gì gặp phải trên đường.

Khi nghe được trọn ý cuả chàng ta thì Mi Nương thấy lòng thật sự trút được hết sự day dứt. Nàng nhìn Ca Đô,muốn nói điều gì đó thể hiện sự cảm kích lớn lao dành cho chàng ta mà chưa tìm ra lời. Bỗng May May trợn mắt,nói ầm lên.

_Ôi chao, cậu Ca Đô ơi. Cậu nói hay quá. Tôi nghe mà sướng. Hóa ra suốt từ sáng đến giờ mấy cô cậu vừa cưỡi voi vừa ngắm cảnh dọc đường à ? Mọi người còn thấy ra bao nhiêu cái hay ho nữa. Cô Mi Na thì thấy cái đẹp của núi, rừng Trâu Vàng. MỴ NƯA Mi Nương với cậu Ca Đô tìm ra cái đẹp của con người Trâu Vàng. Thế đấy. Còn tôi thì từ lúc ngồi lên chỗ của mình là nhắm tịt mắt lại cứ thế ngủ một mạch từ sáng đến trưa, xong lại từ trưa đến tận cái mái đá này. Hì, hì…nên tôi chẳng nhìn chẳng nghe được cái gì hết. Chao ôi đúng là chán quá thôi…

_Ừ đúng, phải nói cái chị béo này ngu nghê khiếp thật. Lúc nào tôi ngoảnh lại sau nhìn mấy chị em là y rằng thấy bà đang gật gù ngả nghiêng thật.

Anh chàng Nắc vừa đập bàn tay vào đùi mình vừa cười hô hố bảo vậy. May May nghe thế thì gật đầu ngay rồi nghiêng hẳn đầu về phía hai cô gái nhỏ mà cười ngặt nghẽo tự giễu mình. Mi Nương mỉm cười với chị ta. Còn Mi Na lấy tay che miệng với tiếng cười khúc khích,cô gái nhỏ còn hơi lúc lắc đầu thật tinh nghịch bảo.

_Em thì thích nhìn lúc chị ngủ lắm, thật là ngon lành...trông rất là yêu mà.

_Ôi cái cô này, trông khó coi thì có, yêu iếc nỗi gì chứ.

May May vừa nói rất to đáp lại với khuôn mặt nhăn lại vì cười vừa hẩy nhẹ Mi Na một cái làm cô gái hơi xô vào Mi Nương. Thế là hai chị em Mi Nương cùng hùa nhau đẩy trả một cái mạnh hơn làm tấm thân béo tròn của chị ta lắc lư. Cảnh ấy làm hết thảy mọi người phì cười ngay đến anh Ca Đô. Tự dưng Cơ Tiêu nghệt mặt nghĩ ngợi gì đó rồi thoắt cái trở lại ngay cái vẻ lanh lợi vốn có. Anh chàng nhoài người về phía chị em nói với giọng đùa cợt.

_Làm gì mà bà chị May May lại ngất ngây tới nỗi ấy. Hình như mấy chị em tan cuộc hơi bị sớm, chứ có ở lại chiến đấu tiếp như cánh đàn ông đâu. Sao lại tới trưa rồi vẫn chưa tỉnh ngủ, thế thì kém bọn thức tới gần sáng như mình thật…Có khi nào chị trót uống quá đà cái món rượu gạo tối qua không ? Vậy nghe còn có lí.

_QUA Ơ LAN Cơ Tiêu, tôi ham ngủ thôi chứ không thèm bẹt nhè như mấy ông bợm đâu nhé. Mà cậu nói thế nào,ai bảo tối qua bọn tôi về sớm. Nhầm rồi cậu ơi…mấy chị em lán lại Nhà Lớn của CHẠ TỘ tới tận gần nửa đêm chứ ít ỏi gì. Bọn này còn vừa trò truyện với bà con bên này vừa nhòm rõ mồn một hai cậu ở bên kia ấy chứ…

Bị Cơ Tiêu trêu trọc,May May cũng chẳng vừa, hùng hổ đáp trả ngay. Và anh chàng một phen há hốc mồn nghe chưa kịp bắt bẻ thì chị ta tiếp luôn.

_QUA Ơ LAN không tin hả, này nhé bọn tôi thấy rõ mồn một…Suốt tối qua từ khi mọi người tự do thích ngồi đâu thì ngồi ấy, là cậu toàn bị vây quanh bởi đám trai tráng ở hai chạ rồi còn bao nhiêu cô gái nhỏ trung xinh tươi nữa. Họ là cứ say sưa, mải mê nghe cậu kể không biết bao nhiêu là chiến tích lẫy lừng từ hồi còn bé tí. Ôi thôi, trông cậu lúc ấy mới hứng trí ,ra vẻ anh hùng oai lắm kìa. Có hai chị cậu ở đây làm chứng lời của bà béo này đấy.

_Thì đúng, Cơ Tiêu này thấy mình đáng tự hào lắm mà. Hơn nữa tôi nói toàn sự thật chứ có bốc phét đâu mà ngại chứ. Bọn họ còn nài nỉ mong được nghe kìa. Hề…hề, hơn hết là mấy chị em ở đấy. Mà bọn họ có xúm vào mình tôi đâu, các anh em cũng khác gì nào ? À, vẫn kém tôi tí chút, chẳng gì tôi cũng được các GIÀ CHẠ xướng làm anh hùng thì phải hơn chứ. Hoặc, tôi là QUA Ơ LAN ở CHẠ LỚN về…lại được cái đẹp trai, có duyên. Mọi người công nhận không ? Chứ ai như Pa Nu, suốt buổi ngồi một đống, cạy răng nói được dăm ba tiếng. Bởi vậy có mấy kẻ thèm hỏi han cậu ta đâu…

Cơ Tiêu bất ngờ bị chị béo May May ép cho bẹp miệng nãy giờ cuối cùng đã vùng lên cãi lại được. Anh chàngliếng thoắng một mạch,hai tay vung vẩy khoa trương cực độ làm người ngồi cạnh chỉ còn nước né sang hai bên tránh bị đập vào mặt. Mấy chị em thì tròn mắt nhìn mà cố nhịn cười vì sự ba hoa của Cơ Tiêu. Dù họ biết trước dễ mà anh chàng sẽ như vậy. Nhưng tới đoạn Pa Nu bị lôi vào,ba chị em nhìn nhau rồi nhìn sang cậu ấy. Họ thấy ra ngay nỗi xượng sùng trên vẻ mặt lúc nào cũng lành như đất của Pa Nu. Chị May May vội vàng nói.

_Âý ấy QUA Ơ LAN. Bọn tôi thấy thì đâu phải vậy. À, quả là anh chàng Pa Nu này không thu hút được nhiều chị em. Nhưng bù lại các ông bà lớn tuổi cứ liên tục đến hỏi han Pa Nu đấy, chứ có bị bỏ xó như lời QUA Ơ LAN đâu nào.

_Chị và Mi Na cũng thấy vậy, Cơ Tiêu ạ. Bọn chị còn được bà con kể cho nghe những việc hai em đã làm trong chiến tranh. Họ nói thật nhiều điều tốt đẹp về Pa Nu. Mấy chị thật sự ngỡ ngàng bởi cậu ấy đã cùng với các Lang vất vả ngày đêm chạy chữa, săn sóc không biết bao anh em bị thương. Rằng cậu ấy chưa từng tham ra trận đánh nào…Nhưng Pa Nu đã đóng góp không ít cho chiến thắng chung của bộ lạc. Vì thế bà con thấy cậu ấy rất xứng đáng được gọi là anh hùng, xứng đáng được đánh hồi chiêng thiêng liêng đó. Nên Cơ Tiêu này, em cần nghĩ đúng chứ đừng coi thường cậu ấy, tội Pa Nu lắm.

Sau khi May May nhanh miệng bật ra được vài câu nói đỡ cho Pa Nu thì Mi Nương đã nói tiếp,lời lẽ bênh vực cậu ấy càng rõ ràng hơn. Điều này làm em trai nàng ngạc nhiên lắm,miệng há hốc chẳng cãi được tiếng nào. Rồi anh chàng nhăn nhó nhìn chị mình với vẻ mặt cực kì thất vọng cớ sao lại bênh người ngoài. Mà kẻ đó lại là cái thằng bạn dẫu thế nào thì anh chàng vẫn thấy kém cỏi vô cùng. Mi Na trông thế,nghĩ một lát rồi thốt lên.

_ Chị Mi Nương,chắc lúc đó Cơ Tiêu mải truyện trò cùng mọi người nên thật ra cậu ấy cũng không để ý đến Pa Nu đã làm gì mà.

_Tôi thì mừng vì nhờ buổi tối qua mà chị em MỴ NƯA thấy được. Rằng Trâu Vàng cùng lúc có được hai chàng trai trẻ tuổi. Một giỏi đánh trận, còn một thì nói thế nào đây. Phải rồi. Những gì cậu ấy làm chứng tỏ. Rằng. Bất cứ ai, nếu nỗ lực cũng sẽ thành người có ích cho bộ lạc. Và Cơ Tiêu hay Pa Nu đều đáng để trai tráng hai chạ Xưa và TỘ cũng như Trâu Vàng noi theo.

Ca Đô vừa nhẹ nhàng nói vừa vừa đưa ánh mắt ánh lên niểm tự hào y như lời nói của chàng ta nhìn hai cậu trai trẻ rồi chuyển sang chị em Mi Nương,Mi Na. Và Mi Nương cũng dùng ánh mắt êm dịu đáp lại. Còn Mi Na với ánh mắt lấp lánh và nụ cười bẽn lẽn trên môi. Đúng hơn là khuôn mặt thơ ngây ngời lên lòng mến mộ đầy trong sáng của cô gái nhỏ ấy cứ mãi chăm chú vào Ca Đô.

Đến nỗi Mi Nương cũng nhận ra Mi Na dường như đã cảm mến Ca Đô mất rồi. Trong một thoáng nàng thầm nghĩ thật nhiều điều. Rằng một người như chàng ta rất xứng với cô gái nhỏ này. Chỉ là Ca Đô có nhận ra tình cảm Mi Na dành cho mình . Và chàng ta sẽ nghĩ gì. Liệu có cơ hội cho họ thành đôi. Là chị,quả thật Mi Nương mong em mình có được niềm hạch phúc như bao người con gái khác. Cho dù tấm lòng của Mi Na trước nay luôn hướng tới các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG. Vậy nhưng có lẽ mọi chuyện không được như ý của nàng. Bởi Ca Đô đã quá nhanh quay sang nói truyện với Cơ Tiêu,Pa Nu. Thôi thì chàng ta giúp hai cậu ấy hòa thuận lại với nhau cũng là tốt cho mọi người lúc này.

_Cơ Tiêu, thật ra mình chợt nghĩ thế này. Bọn mình đi đường rừng theo tính toán của cậu rất là hay. Vì nếu không thì chúng ta đã không gặp lại anh Ca Đô cũng không trở lại vùng đất Xưa và TỘ. Chúng ta còn được tham gia buổi lễ tối qua nữa. Bọn mình vừa được ôn lại thật nhiều thứ hồi chiến tranh vừa được thấy chuyện cởi bỏ xích mích lâu đời của hai chạ để từ nay bà con được sống yên vui với nhau. Tới lúc này nghĩ lại chuyện đó mình vẫn thấy sửng sốt và tuyệt vời lắm.

Pa Nu chầm chậm nói với Cơ Tiêu bằng giọng khẽ khàng. Mừng cho Pa Nu khi Cơ Tiêu không những gật đầu đồng tình mà còn đáp lại rõ ràng hơn bằng một cái vỗ tay đánh đét lên vai cậu và lên tiếng bằng giọng phấn khích.

_Đúng thế, ít ra cậu cũng nghĩ ra được một điều đáng để nói. Dù cái đó tôi cũng nghĩ ra, còn trước cậu là đằng khác. Mà tôi chỉ cho cậu biết nhé, ở đây chẳng có gì sửng sốt hết. Mọi chuyện tối đẹp thế bởi CHẠ TỘ có một người tài giỏi là anh Ca Đô. Chính thế, nếu không có anh ấy thì còn lâu mấy ông bà cứng đầu kia mới chịu nhường nhịn nhau như vậy.

_Bọn tôi cũng thấy vậy. QUA Ơ LAN nói trí lí._ Chị May May hồi hởi nói xen ngang.

_Em ước gì ở Trâu Vàng của mình có thật nhiều người như anh Ca Đô thì tốt quá. _ Mi Na rộn ràng nói theo sau.

_Được thế thì đã hay. Chỉ sợ lại mọc ra nhiều bọn đục nước béo cò. Cái đám nhân lúc hoàn cảnh rối ren lại kiếm cớ gây lộn làm mọi thứ phức tạp thêm. Tôi là chúa ghét mấy kẻ ấy.

Cơ Tiêu lớn tiếng nói thế làm mọi người hơi ngỡ ngàng. Trong số ấy thì anh em Ca Đô tỏ ra không rõ chuyện gì hơn hết. Chị béo May May vẻ đã hiểu ra hối hả kêu lên.

_ QUA Ơ LAN Cơ Tiêu đang chỉ cái vụ lình xình không đâu ở cái chạ nào đấy gần đây. Mà vì nó làm ông La Hầu phải bỏ công sức ra dẹp yên khiến chuyện tìm kiếm cậu BA ĐÔN tự dưng dằng dai ra, đúng không cậu ?

_Thì còn ai vào đây nữa. Họ đúng là ném củi vào đống lửa. Bực mình không chịu được.

Cơ Tiêu gắt lên,cau có nhìn ngọn lửa đang bốc cao. Lúc ấy,mọi người xung quanh cùng à lên còn Ca Đô lặng lẽ gật đầu. Đang vậy thì Pa Nu nói.

_Mà Cơ Tiêu. Không biết ta đã đến gần với chỗ bác La Hầu đang ở không nữa ? Nếu hai bên gặp nhau thì mình sẽ làm gì ?

Pa Nu nhìn Cơ Tiêu đầy lo lắng,nhưng Cơ Tiêu lại bình thản. Anh chàng trả lời tỉnh queo.

_Gặp thì gặp. Cậu lại lo ông ấy đuổi mình về chắc ? Không đâu…Dù gì ta cũng chứng tỏ là tự mình vượt qua chặng đường dài mà các chị em vẫn yên lành. Với lại bây giờ mình có anh em chạ TỘ đi cùng. Ông La Hầu tin cậy Ca Đô còn hơn cháu ruột là cậu nữa đấy. Nên có gặp ông ấy thì bọn mình vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm thôi. Chẳng gì khác, cậu rõ chưa nào.

Pa Nu cùng chị em chăm chú nghe Cơ Tiêu. Xong rồi ai cũng thở phào nhẹ nhõm nhìn nhau mừng rỡ. Và Mi Nương hướng vào Ca Đô mà nói.

_Xem chừng chị em tôi cần cảm ơn anh em chạ TỘ thêm lần nữa rồi. Chúng tôi đâu ngờ mình lại nhờ vả các anh nhiều tới vậy. Mọi ngưòi còn vì chị em tôi mà chịu thiệt thòi nữa, thật khiến tôi áy náy.

_ MỴ NƯA Mi Nương, chúng ta đã thỏa thuận là không nhắc đến ơn huệ ở đây mà. Hơn nữa chuyện giúp đỡ mọi người đâu còn là ý riêng của anh em tôi nữa, bây giờ đã là quyết định của hai chạ. Dù họ không biết ý nghĩa thật sự của chuyến đi…Nhưng việc giúp đỡ Lễ Xua Đuổi Điều Xấu Của Chiến Tranh mà đúng là Mi Na người của ĐỀN THỜ đã làm khiến họ thấy rất đáng. Mọi thứ cho chuyến đi từ đây cũng do hai chạ đóng góp, và tự tay Cha Sương lo liệu đấy.

Ca Đô đã ôn tồn nói vậy nhưng Mi Nương lại tiếp.

_Nhưng nói gì đi nữa. Rõ ràng anh em vì chuyến đi này mà lỡ chuyện tham dự buổi lễ trọng đại của chạ mình. Đáng ra lúc này anh em đang ở cùng với những người ruột thịt, ăn uống vui chơi thoải mái chứ đâu phải ở dưói mái đá lạnh giá này…

_Âý cô nói thiếu rồi. Mấy anh chàng thiệt thòi đâu chỉ có thế. Hai cậu này thì không tôi rõ. Chứ anh Ca Đô thì vừa tiếc cho anh ấy vừa buồn cho cô Cha Sương quá nhỉ ? Hai người mới gặp lại nhau đã vội chia tay còn gì.

Chị May May vừa nói vừa nhìn Ca Đô vẻ đầy cảm thông. Chàng ta nghe vậy cũng đáp lại bằng giọng thoáng buồn.

_Chị May May nghĩ thật chu đáo. Thật là tôi có đôi chút như thế. Chúng tôi rất thân nhau. Tôi coi cô ấy như em gái mình vậy.

_Cậu nói hai người chỉ là anh em thôi ấy hả ? Chà, chà thế thì hơi khó hiểu đấy. Nhưng thôi chuyện riêng của hai cô cậu…Tôi không già mồm hỏi thêm nữa.

May May cứ nhìn nhìn chàng ta rồi cất giọng tung tẩy kèm theo cái nháy mắt đầy ẩn ý. Rõ ràng chị ta nghĩ Ca Đô cố tình che dấu tình cảm của chàng ta với cô gái kia. Nhưng không hiểu sao Mi Na lại tin lời Ca Đô nói là thật. Bỗng nhiên cô gái trẻ băn khoăn về ánh mắt của chàng ta nhìn về phía mấy chị em đã ngồi vào buổi tối qua. Khi đó có Cha Sương ở đó nên nàng đã nghĩ cái nhìn say đắm ấy là dành cho cô ấy. Nhưng bây giờ dường như nó dành cho người khác. Rồi Mi Na đột ngột thấy lời đáp trong một ý nghĩ mơ hồ của mình. Đúng lúc đó Ca Đô nói.

_Đến lúc chúng ta cần đi ngủ rồi đấy, muộn quá rồi đó. Nếu không buổi mai mọi người khó lòng tỉnh táo để ngắm nhìn biển trời nơi đây.

Và ai nấy đều nghe theo. Trai tráng thì nằm bên ngoài gần với mặt hồ hơn để che chắn cho chị em nằm phía trong đám lửa.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK