Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



99

TIẾNG NHẠC LẠ LÙNG

Thấm thoắt mà đoàn đưa dâu của TRÂU VÀNG do vợ chồng MỴ NƯA MI NƯƠNG dẫn đầu vào tới PHƠ RÔM ÁNH SÁNG của RẮN CHÍN ĐẦU này được mười năm ngày. Vậy là cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi là buổi lễ mà hết thảy mọi người bên TRÂU VÀNG ở đây đang cực kì mong mỏi sẽ diễn ra. Đó không gì khác hơn là dịp mà CHÚA TỂ TỐI CAO ÔN NẶC của RẮN CHÍN ĐẦU này sẽ cùng với MỴ NƯA MI NA của TRÂU VÀNG bọn họ thật sự kết tóc se tơ nên chồng nên vợ. Để cho buổi lễ lớn vào bậc hiếm có này diễn ra đúng theo ý muốn của ÔN NẶC thì đã không biết bao nhiên là việc được sửa soạn,sắm sanh. Ai nấy càng lúc càng hối hả.

Và ở bên TRÂU VÀNG thì có lẽ bận rộn hơn hẳn là thuộc về đoàn đưa râu mà người dẫn đầu là CA ĐÔ. Bởi đây chính là những người sẽ cùng MỴ NƯA MI NA sửa soạn những thứ,những việc phải làm vào ngày hôm đó. PA NU biết rõ điều này trong những hôm dành nhiều thời gian ở lại đây. Âu cũng do cậu ấy biết về làm gốm nên đã tiếp tục cùng MI NA lo cho xong mục đồ lễ của cô dâu dâng lên là món đồ gốm mình tự tay làm. Kể từ sau lần đầu thử làm vào đêm hôm ấy thì theo ý CA ĐÔ nên mọi người đã dọn cái xưởng gốm nhỏ ấy về luôn khoảng sân rộng phía trước KHU NHÀ KHÁCH mà MI NA đang ở để dễ dàng hơn cho nàng.

Việc làm gốm của MI NA được bắt đầu vào mỗi sáng sớm và chỉ kéo dài trong một lúc. Phần còn lại dài dằng dặng của một ngày đối với MI NA sẽ được lấp kín bởi rất nhiều những bài học. Đó là học cách đi đứng,ăn nói theo đúng cách của RẮN CHÍN ĐẦU. Việc này là do các bà mẹ có vai vế trong dòng tộc của nhà CHÚA TỂ TỐI CAO đến dạy. Thêm vào đó là ÁT KA RA AI SA cũng sẽ tới mang theo vải vóc,xâu chuỗi,vòng,lắc,hoa tai hai đầu thú để ướm thử lên người nàng.

Bởi thế MI NA chỉ có thể cố gắng nặn xong chiếc bát còn việc nung gốm thì đành nhờ vào PA NU. Và MI NA thỉnh thoảng đoảng ra bỏ thêm củi vào lò. Đến lúc PA NU thấy là đã được rồi thì báo MI NA một tiếng khi đó nàng sẽ ra lấy gốm ra khỏi lò nung.

PA NU trông lửa cho lò nung gốm từ sáng đến chiều ở KHU NHÀ KHÁCH mà PHƠ RÔM ÁNH SÁNG dành cho MI NA . Tới khi xong việc nung gốm và trở về KHU NHÀ KHÁCH của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG mà cậu ấy đang ở. Thì đợi PA NU vẫn là kha khá bận rộn. Tuy rằng lo giúp MI NA nung gốm nên PA NU không thể chung tay làm lụng với anh em như trước,mọi việc của đoàn cũng đều phải cậy nhờ hết vào hai người PHÓ LÃNH bên dưới tự ý sắp đặt. Nhưng vẫn như lệ cũ một khi PA NU trở về thì họ sẽ đem hết mọi việc trong ngày trình bày lại với cậu ấy.

Suốt mấy ngày này PA NU vẫn là như MI NA và MAY MAY chưa hề gặp mặt hẳn hoi MI NƯƠNG một lần nào từ khi nàng ấy bắt đầu bị mệt. Dù là cậu ấy hơn được MI NA và chị MAY MAY ở chỗ vẫn có vài lần thoáng thấy bóng dáng MI NƯƠNG hay nghe tiếng nàng ấy vọng ra từ phòng riêng.

Theo lời PA NU hỏi thăm được từ MO LỬA của TRÂU VÀNG thì MI NƯƠNG đã đỡ hơn nhiều. Tuy vậy nàng ấy lại thành ra ngại ồn ào,chỉ muốn yên lặng một mình có chăng là thêm CHIA PAO ở cạnh. Mà PA NU thấy dường như CHIA PAO có vẻ sao đó với cậu ấy,kiểu như ngại ngùng,lảng tránh vậy. Nghĩ đến chuyện về MI NƯƠNG,cái người mà bây giờ đây trước mặt mọi người đang chính là vợ của mình lại khiến PA NU thấy rất không thoải mái.

Những gì thoáng hiện ra trong giấc ngủ vào cái đêm từ lò gốm cũ trở lại KHU NHÀ KHÁCH của cậu ấy ở PHƠ RÔM ÁNH SÁNG cho đến lúc này vẫn quấn lấy đầu óc của PA NU. Dẫu rằng vào khi đó cậu ấy đã nhủ với lòng phải quên sạch đi những thứ sai trái như vậy Nhưng không hiểu sao từ sau đêm đó thì liên tiếp suốt những đêm sau cậu ấy vẫn mơ cùng một giấc mơ đó. Từng cảnh tượng mờ mờ ảo ảo,nhập nhằng kia cứ lần lượt hiện ra không cách nào ngăn lại cho đến khi cậu thấy mình ngất đi trong mơ và tỉnh lại trong đời thực.

Chuyện này khiến PA NU thấy rất hoảng sợ. Càng sợ hơn là không biết rồi cậu sẽ phải đối mặt với chị MI NƯƠNG thế nào đây. PA NU đã tìm mọi cách để xua đuổi những ý nghĩ về giấc mơ sai trái ấy. Quả thật có những lúc cậu ấy đã tạm thoát được nó. Âý là bởi sự chăm chú mà cậu ấy dành cho việc giúp MI NA chuyện nung gốm.

Việc nghiền sàng đất rồi nặn hình rồi khắc dập trang trí lên và cuối cùng là đem đồ đi nung,bao nhiêu công đoạn ấy quả thật cần sự tập trung cao độ của PA NU cũng như MI NA. Và PA NU thấy mừng là bấy nhiêu công sức hai người bỏ ra đã mỗi lúc càng mang lại những thành quả tốt đẹp hơn. Đến ngày hôm nay là sau năm ngày bắt đầu từng tập tành cho tới thành thục thì cuối cùng đã cho ra được món đồ là một chiếc bát gốm khá ưng ý.

Chiếc bát đã hoàn toàn có thể dùng để dâng lên CÁC ĐẤNG THIÊNG LIÊNG của RẮN CHÍN ĐẦU trong buổi lễ của đám cưới sắp tới. Đây cũng đồng nghĩa với chuyện PA NU và MI NA không còn phải tiếp tục nung gốm nữa. Cậu ấy lại bớt đi một chuyện để làm và như mọi người nghĩ thì đáng lẽ cậu phải thấy dễ chịu hơn hẳn. Nhưng chỉ mình PA NU là thấy đau đầu,lo lắng hơn.

Lúc này khi PA NU đã từ KHU NHÀ KHÁCH của MI NA trở về KHU NHÀ KHÁCH của vợ chồng cậu đang ở và cùng anh em TRÂU VÀNG ăn xong bữa tối. Trong khi mọi người đều nhắc cậu ấy nên mau đi ngủ sớm để bù lại mấy ngày vất vả vừa qua. Cũng theo họ thì trông cậu ấy trong mấy hôm nay mặt mày bợt bạt đi hẳn là vì việc nung gốm mà ra. Nhưng PA NU thì hiểu là cậu thành ra cái bộ dạng đó là do lí do hoàn toàn khác. Cũng bởi lí do ấy mà cậu lại càng không thể đi ngủ sớm. Nên PA NU lững thững đi ra ngoài.

Sau một lúc lâu mà PA NU cũng đã thấm mệt dù cậu ấy chỉ là bước từng bước chậm rãi,cơn buồn ngủ cũng đã kéo đến. Vậy nhưng PA NU vẫy còn lừng chừng không muốn quay về KHU NHÀ KHÁCH dành mình tại PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này. Bởi giấc mơ lạ lùng,kì quặc với những điều cực kì sai trái kia sẽ trở lại. Đáng sợ cho cậu ấy là giấc mơ đó mỗi lúc lại đến sớm hơn. Lần đầu cậu còn ngủ được khá dài. Nhưng tối qua mới đặt lưng xuống và chìm vào giấc ngủ một lát cậu ta đã mơ rồi choàng tỉnh. Khó khăn lắm mới ngủ tiếp thì sự việc đó lại một lần rồi một lần nữa diễn ra. Đến nỗi cậu ta không thể ngủ tiếp dù rất mệt.

Và suốt từ mấy ngày nay với cái giấc mơ cứ lập đi lập lại mãi này. Có những khi PA NU bỗng nảy ra cái ý nghĩ còn đáng sợ hơn những gì mình trông thấy trong mơ. Đó là nếu như ấy không phải là mơ mà quả đúng đã thực sự xảy ra. Cậu ấy chỉ biết đã tỉnh giậy bên bờ con lạch vào sáng đó trong tình cảnh khó hiểu. Cậu ấy không nhớ một chút nào về chuyện sau khi MI NA cùng AI SA và MAY MAY rời đi. Liệu có khi nào đó chính là những gì đã thật sự xảy ra trong đêm ấy. Nhưng nếu vậy thì cớ sao chỉ khi cậu ấy ngủ thì những chuyện đó mới hiện ra.

Tuy nhiên cũng như cảnh tượng trong giấc mơ ấy mà còn hơn vậy. Đối với loại ý nghĩ mà PA NU thấy còn đáng ghê rợn hơn gấp nhiều lần này thì cậu ấy càng nhủ thầm là đã nghĩ sai rồi và phải quên nó đi. Vậy nhưng có những lúc chỉ sao nhãng một chút thôi thì cảnh tượng trong giấc mơ và cái ý nghĩ này lại chợt hiện ra và khó khăn siết bao để dập tắt,chôn vùi nó đi. Như lúc này đây PA NU vừa đi lang thang vừa nghĩ ngợi lung tung đủ thứ chuyện về đám cưới của MI NA và CHÚA TỂ TỐI CAO ÔN NẶC của RẮN CHÍN ĐẦU xong mà rồi lại nghĩ về nó.

PA NU thấy phải đứng lại dồn sức,tập trung ý nghĩ để nghĩ thật sâu vào một việc gì đó khác. Và cậu chợt để ý thấy đâu đó trong gió dường như bay tới tiếng nhạc. Càng nghe PA NU thấy mình dường như càng bị tiếng nhạc này lôi cuốn. Và rồi cậu ta bắt đầu cất bước theo hướng tiếng nhạc phát ra mà tìm kiếm điều gì cũng không rõ.

Trong lúc xuyên qua đám cây cối để tới với tiếng nhạc,PA NU đã có phần ngỡ ngàng khi nhớ ra một điều. Rằng từ lúc cậu bắt đầu đi ra khỏi KHU NHÀ KHÁCH dành cho đoàn của mình tại PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này. Thì rõ ràng cậu ta đã cố tình lản tránh những nơi mà có nhiều người đang tụm lại cùng nhau. Cậu ta biết rằng đó là những tốp người từ các vùng đổ về PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này ăn mừng đám cưới sắp diễn ra. Một vài trong đó là những nhóm chơi nhạc và hát múa và tiếng nhạc và lời ca rộn rã bay xa. Nhưng cảm giác khi nghe chúng khác hẳn với tiếng nhạc này,PA NU thấy rõ điều đó và càng mong muốn tìm ra xem tiếng nhạc này phát ra từ đâu.

Cuối cùng PA NU đã thấy bên bờ con lạch với luồng sáng lờ mờ từ làn nước hắt lên là dáng một người con gái đang cẩm một vật gì đó đưa lên miệng thổi. Đúng rồi,không lầm vào đâu được,tiếng nhạc mà cậu ta nghe thấy đang phát ra từ đó. PA NU đứng sững lại nhìn cô gái. Và cô ta cũng đã nhận ra có người đang nhìn mình nên ngừng thổi,tay đang cầm vật gì đó để thổi cũng buông xuống. Cô ta sau khi quay ra nhìn PA NU thì bắt đầu quay người bỏ chạy. PA NU thấy vậy cũng hớt hải vừa đuổi theo vừa nói.

_Cô gì ơi, đứng lại, xin đứng lại đi mà.

Nhưng cô gái vẫn chạy tiếp và không lên tiếng đáp lại PA NU. Có vẻ như do luống cuống mà cô gái này vấp phải mô đất và chấp chới sắp sửa ngã đến nơi. Đúng vào lúc đó PA NU đã bắt kịp và đưa tay ra đỡ. Cô gái vào lúc đó xem ra cũng hoảng quá nên không kịp nghĩ gì thêm mà lấy hai tay giữ chặt lấy hai tay PA NU và nhờ đó mà cuối cùng đứng vững được. Ngay sau đó cô gái buông tay PA NU ra. Khuôn mặt cô ta vốn đang cúi nhìn xuống chân của hai người đã ngưởng lên nhìn chằm chằm vào cậu vẫn còn toát ra đôi chút lo lắng giống như giọng nói.

_Cám ơn...đã giúp tôi.

_Không, không có gì. Mà sao cô lại chạy...hay là tôi làm cô sợ ư ?

PA NU vừa nhìn cô gái đang đối mặt cậu sát sạt vào lúc này và nói giọng lo lắng và bối rối không kém. Trong ánh lờ mờ của những tia sáng đầu tiên của ngày mới,cậu thấy cô gái này có khuôn mặt với đường nét bình thường. Và cô ta mặc một bộ áo váy đơn giản bằng vảy thô màu xám. Cô gái này khi nghe PA NU hỏi đã chớp mắt một cái rồi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu rồi vừa cận thận lùi lại phía sau hai dài vừa nói giọng e dè.

_Đúng...là vậy. Anh là ai, cớ sao lại đến đây và nhìn trộm tôi ?

_Tôi là...người của TRÂU VÀNG. Nhưng cô hiểu lầm rồi. Tôi không...không định nhìn trộm cô. Thật ra tôi chỉ muốn, tôi bị cuốn hút bởi...

PA NU sau khi nghe lời đáp và cũng là hỏi vặn lại của cô gái này đã sững người trong một thoáng. Rồi cậu vội cất lời đáp lại một cách rõ ràng hết mức có thể nhưng vẫn không tránh khỏi lúng túng trong cách giãi bày cho cô ấy hiểu. Vậy mà cô gái này càng nghe vẻ mặt càng trở nên căng thẳng,hai tay thu lại trước ngực và cất giọng giận giữ pha lẫn lo lắng.

_Ý anh là, là...Không được, không thể nào...anh có biết đây là đâu không ? Sao anh dám có ý nghĩ xấu xa với người của ĐỀN THÁP TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU chứ ?

_Không. Tôi biết cô đang nghĩ đến chuyện gì nhưng ý tôi không phải thế đâu. Tiếng nhạc mà cô đang thổi, ấy chính là thứ cuối hút, dẫn dắt tôi đến đây.

PA NU thấy cô gái như vậy cũng trở nên có chút hoảng hốt vội vàng xua tay thật mạnh và gắng nói một tràng liền nhau không ngừng để giãi bày chuyện này cho hẳn hoi. May cho cậu là lần này cậu làm được. Trong khi cô gái kia bắt đầu tỏ ra thả lỏng hơn thì cậu quay người về phía sau và thấy. Hóa ra từ dưới làn nước của con lạch hiện ra bóng hình một tòa tháp bằng gạch cực kì đỏ cao lớn. PA NU quả thật bối rối quay lại nhìn cô gái với ánh mắt đầy vẻ áy náy giống như giọng nói của cậu thốt ra.

_Mà đây là VÙNG ĐẤT THIÊNG bên ngoài ĐỀN THÁP TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU này rồi sao? Vậy ra cô là MO của ĐỀN THÁP TỐI CAO. Tôi xin lỗi đã không biết mà đi bừa vào đây.

_Là vậy sao ? Tiếng sáo đất tôi đang thổi. Thế thì thôi, anh có thể đi được rồi. Tôi sẽ không bẩm lại với các MO BỀ TRÊN về chuyện này .

Cô gái nghe hết những lời của PA NU thì im lặng mà nhìn cậu ấy như cũ nhưng với một nét mặt và ánh mắt đã chuyển sang vẻ thoáng chút ngỡ ngàng. Và cô ta vừa cất giọng nhẹ nhàng đáp lại PA NU trong khi bắt đầu bước đi lướt qua cậu ấy hướng về phía tòa tháp. PA NU vừa nghe cô ta nói vậy không hiểu sao lại vội lên tiếng.

_Thật ra thì tôi mong...mong cô cho tôi nghe lại tiếng sáo đất vừa rồi. Xin cô đấy, một lần thôi, có được chăng ?

_Anh là...vẫn muốn nghe nó ư ?

Cô gái này nghe tiếng của PA NU thì dừng lại nhìn cậu ấy rồi nhìn vào chiếc sáo đất vẫn cầm trên tay với ánh mắt và nét mặt vẫn có chút ngỡ ngàng như trước. PA NU thấy vậy liền nói giọng đầy vẻ tiếc nuối.

_Xem ra là không được rồi. Thôi vậy, tôi sẽ đi ngay đây.

_Không...thật ra là...được rồi, tôi sẽ thổi cho anh nghe.

Cô gái thấy vậy liền nói với PA NU bằng giọng có chút do dự nhưng lại đã đi ra sát bờ con lạch và ngồi xuống thềm cỏ rồi đưa chiếc sáo lên miệng bắt đầu thổi. PA NU thấy vậy cũng đi theo đến sát bờ con lạch vào ngồi xuống một chỗ cách với cô gái một khoảng xa vừa phải. Tiếng sáo đất lại một nữa cất lên và PA NU chăm chú lắng nghe trong khi ánh mắt nhìn xuống dòng nước.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK