Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




114

GẤP GÁP LO LIỆU

_ Những kẻ quái lạ đó bị đánh gục hết rồi phải không ?

_Vậy là chúng ta thoát hẳn bọn chúng rồi, các ông bà ha.

_Vẫn còn sợ quá. Từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới nay chưa khi nào hãi hùng thế.

_Ôi đúng là từ cõi chết quay về.

Đấy là tiếng nói của mọi người đang có mặt trên khoảng sân rộng của KHU NHÀ LỚN trong PHƠ RÔM ÁNH SÁNG ở RẮN CHÍN ĐẦU. Họ là những người vốn dự vào đám cưới giữa CHÚA TỂ TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU với MỴ NƯA của TRÂU VÀNG. Đáng lẽ họ đang say sưa phởn phơ cùng bữa tiệc mừng được sửa soạn công phu. Thì lúc này đây họ lại đang thất thểu đứng giữa một khung cảnh trống trải.

Có nhiều người trong số họ bị thương từ nhẹ thì xây xát,trầy trật đến nặng thì chịu những vết đâm chém ghê sợ. Nhưng họ vẫn cố nhờ người khỏe dìu ra sân mà đứng để tận mắt nhìn cho rõ. Rằng mọi thứ kinh khủng mà họ vừa trải qua đã thật sự chấm dứt. Hết thảy bọn họ với những bộ mặt và ánh mắt từ cái vẻ ngẩn ngở vào lúc đầu đã dần trở lên tươi tỉnh.

_Cái đám người đó không biết sao lại đáng sợ đến vậy chứ. Nếu không có PHÉP THIÊNG cực mạnh của ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA của RẮN CHÍN ĐẦU này thì e chúng ta đã không xong rồi.

_Đúng thế,vừa xong chỉ có sức mạnh PHÉP THIÊNG của ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA mới thật sự đánh gục được những kẻ quái lạ kia mà thôi.

_ÔI thật là cảm ơn trời đất đã sinh ra ĐẤNG THIÊNG NA NI cho RẮN CHÍN ĐẦU này.

_ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA cao quý, chúng tôi biết ơn NGƯỜI, muôn lần biết ơn NGƯỜI.

Những giọng nói không kìm nén được mà vang lớn khắp trên sân vừa cho thấy nỗi mừng rỡ vừa chứa đựng niềm biết ơn sâu sắc với người có công dẹp yên cơn hiểm nghèo này. Không phân là người RẮN CHÍN ĐẦU hay ở các BỘ LẠC,THỊ TỘC khác đều có chung một nét mặt kính ngưỡng khi nhắc đến ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA của ĐỀN THÁP TỐI CAO ở RẮN CHÍN ĐẦU. Thậm trí những ai thuộc về RẮN CHÍN ĐẦU còn quỳ xụp xuống mặt sân mà vái lạy vào trong tòa nhà chính của KHU NHÀ LỚN nơi ĐẤNG THIÊNG NA NI của họ đang ở trong.

_Vậy sao ? Đây là việc ta phải làm, dù là cho RẮN CHÍN ĐẦU nói chung hay cho riêng em ruột ÔN NẶC của mình.

A RA cất lời đáp lại những gì mà PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG tâu bày lên. Giọng nói và nét mặt nàng vẫn điềm nhiên không mảy may chứa đựng chút xúc động hay sự biến đổi nào dù là rất nhỏ sau khi chấm dứt việc bày TRẬN PHÉP. Vào lúc này A RA với dáng hình toát lên một vẻ bình thản trầm lắng muôn thủa mà ngồi trên sập vàng ở trong gian nhà lớn của tòa nhà chính.

_Ha Ha...chị A RA yêu quý của ta. Nếu đám người bên ngoài kia đã muốn thì cứ để họ tung hô chị đi. Ngay đến ta đây còn hết sức biết ơn đến chị nữa là... ĐẤNG THIÊNG NA NI đúng là ân phước mà trời đất ban cho RẮN CHÍN ĐẦU ban cho ÔN NẶC này, ha ha...

ÔN NẶC vẫn dáng ngồi ngả ngớn,vẻ mặt phởn phơ,giọng điệu hăng say mà nói với chị ruột. Đáp lại ÔN NẶC là một cái chớp mắt và thở dài đầy hiếm hoi của A RA rồi nàng chầm chậm lên tiếng với giọng thoáng hiện lên sự mệt mỏi.

_Nói gì chăng nữa thì ta cũng chỉ có thể làm được tới đó. Phần việc còn lại đành phiền đến các người rồi. ÔN NẶC, cậu là CHÚA TỂ TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU này. Từ cậu xuống dưới phải nên bắt tay vào lo liệu đi.

_Chị nói đúng. Ta cũng đang bắt đầu sốt ruột đây. Các người đấy...biết không hả ? Nhanh nhanh, chóng chóng thu dọn đám tanh bành ngoài kia đi cho ta.

ÔN NẶC ở trên sập bên dưới bức phù điêu trạm nổi hình RẮN CHÍN ĐẦU sau khi nghe hết những gì A RA nói thì đã nhíu mày và gật đầu với chị gái. Rồi chàng ta nhỏm giậy,ngổi thẳng lưng và chuyển nét mắt trở thành nghiêm nghị chín chắn và cất lên một giọng sai khiến chứa đựng sức mạnh quyền lực to lớn của mình.

_Vâng. Vâng. Những người bên dưới chúng tôi đây quả cũng đang nóng lòng muốn xắn tay lên dọn dẹp mớ hỗn độn ấy lắm ạ. Chỉ là nghĩ trước hết cần vào bẩm báo rõ ràng mọi việc lên các BỀ TRÊN thôi ạ.

PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG vẫn cúi đầu,vẻ mặt kính cẩn trước ÔN NẶC và A RA mà cất giọng thưa bày với hai người suốt từ khi trở vào đến lúc này. Vừa nghe đến vậy thì ÔN NẶC đã bắt đầu nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu rồi vừa xua tay vừa cất giọng gắt gỏng.

_Các người định làm sao thì làm, ta không hơi đâu đi nghe rõ từng thứ một. Điều ta cần là khi nào thì xong việc, mới lại cuối cùng nó ra làm sao. Đấy, đã hiểu rồi thì mau đi làm.

PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG nhìn CHÚA TỂ TỐI CAO của ông ta như vậy thì đành vội vàng quỳ xụp xuống,cúi lạy thật nhanh ba cái rồi đứng lên lao ngay ra ngoài theo đúng ý BỀ TRÊN. Ngay sau đó ÔN NẶC đã nheo mắt nhìn sang đám đàn bà con gái đang nằm ngồi ở trên mấy tấm thảm ở bên trái sập của chàng ta rồi cất giọng cũng chẳng thoải mái đi được mấy phần.

_Còn mấy người nữa. Ở ngoài yên ổn rồi thì nhanh chóng đưa nhau về KHU NHÀ RIÊNG của chúng ta đi.

_Vâng, vâng...em với các chị biết rồi. Bọn em sẽ không quấy rầy anh và chị A RA nữa là được chứ gì. Nhưng mà chị MI NA...

Trong khi CHIÊNG SÁP và SÔM MÊ đều giật nảy người khi nghe được lời của ÔN NẶC rồi hấp tấp nhìn chàng ta rồi quay ra nhìn nhau chưa biết nói sao thì AI SA đã nhanh nhảu lên tiếng. Nhưng rồi nàng dừng lại và nhìn vào MI NA đang nằm trên thảm đến lúc này vẫn còn thiêm thiếp. Nghe vậy ÔN NẶC cũng nhìn chằm chằm MI NA trong một thoáng rồi lơ đãng đảo mắt đi phía khác và thủng thẳng lên tiếng.

_Cô nàng kia sao ? Để xem nào, được rồi, người đâu lấy võng đưa nàng ta về nơi đã định sẵn. Ta làm vậy là ổn chứ gì.

_Vâng, đúng quá rồi ạ.

AI SA toét miệng cười và cất giọng lanh lảnh đáp lại ÔN NẶC. Ở bên cạnh MAY MAY nhìn nàng rồi nhìn ÔN NẶC mà cúi đầu tỏ ý biết ơn cho MỴ NƯA MI NA của chị ta. Ngay sau đó quả thật có người dưới đem võng lụa tới rồi MAY MAY dìu MI NA nằm vào trong. Và thế là đám đàn bà con gái trong nhà ÔN NẶC kéo nhau rời khỏi tòa nhà chính mà đi vào KHU NHÀ RIÊNG của CHÚA TỂ TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU nằm ở phía sau của KHU NHÀ LỚN này.

Lúc này ở trên bậc thềm của tòa nhà chính,một tốp người đang bàn bạc rất sôi nổi. Họ gồm có PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU cùng ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này và ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU với MO ĐẤT,MO LỬA là hai CHỦ TẾ của ĐỀN THÁP TỐI CAO ở RẮN CHÍN ĐẦU này. Xung quanh và ngay bên dưới sát bậc thềm nơi họ đứng là khá đông người của họ với chung một nét mặt,ánh mắt chăm chú nghe từng lời họ nói.

_Qủa thật có rất nhiều việc bày ra trước mắt cũng như cần rất nhiều người mới có thể làm xuể được. _ PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG lên tiếng.

_Đúng thế. Chúng ta phải mỗi người mỗi việc, chia nhau ra mà làm. _ ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở nơi này cất giọng hưởng ứng.

_Có gì các ông nói nhanh đi, cứ ở đây mà rông dài._ ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của bộ lạc này với ánh mắt và giọng điệu nóng nảy.

_Vậy thì...có việc nhờ đến Ngài đây, ĐĂM RANG thân mến ạ. Đó là người trong HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM và người của Ngài cần mau chóng tỏa đi tìm và đem những người dù còn sống hay đã chết bị trận gió xoáy dữ dội kia văng đi các ngả về đây.

PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG vừa bóp trán vừa nói nhanh. Vừa nghe mà ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của nơi đây vừa gật đầu lia địa mà cất giọng đồng tình.

_Đúng rồi, việc này cần làm ngay. Rất nhiều anh em của chúng ta không tránh chú kịp đã bị cuốn đi. Lúc này không rõ sống chết của họ thế nào nữa. Càng mau tìm thấy thì họ càng có thể sống sót nhiều hơn...Anh em đâu, những ai còn khỏe thì tập hợp lại. Rồi một phần ba ở đây, còn đâu thì chia thành các tốp nhỏ mà tỏa đi tìm người.

_Các ông đã nói thế thì được rồi. Người của ĐĂM RANG này...bên dưới các anh đã nghe rõ chưa hả? Cứ như bên kia mà làm theo. Đi nhanh.

ĐĂM RANG quát lớn xuống bên dưới. Ngay lúc này đã có rất đông người của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM với của ĐĂM RANG bắt đầu chia nhóm nhỏ mà rời khỏi KHU NHÀ LỚN của phơ rôm này. Trong khi ấy PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của phơ rôm này lại cất giọng ôn tồn.

_Tôi cũng đã cho kẻ dưới đi mời hết thảy các LANG của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG cũng như ở những phơ rôm xung quanh về đây rồi. Nhưng các NGÀI cũng thấy đó. Rất nhiều người bị thương nặng. E là chúng ta sẽ không thể cứu chữa nổi.

_Về chuyện này thì...nỗi lo lắng của NGÀI thật khiến ĐỀN THÁP TỐI CAO bọn tôi thấy không thể làm ngơ được. Bởi thế các MO của ĐỀN THÁP TỐI CAO bọn tôi xin phép được giúp một tay vào chạy chữa cho mọi người. _ MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU với nét mặt xót xa,cất lên cái giọng tha thiết.

_Được thế thì còn gì bằng. ĐỀN THÁP TỐI CAO với các MO thật có lòng thương người.

PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG cất lên giọng nói mừng rỡ cùng vẻ mặt biết ơn mà vội vàng đáp lại MO ĐẤT của bộ lạc. ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở nơi đây và ĐĂM RANG ở hai bên tuy không nói gì nhưng cũng phải gật đầu tỏ ý đồng tình. Ngay lúc đó MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU này liền cất giọng đầy vẻ cao quý.

_Các MO dưới kia đã nghe rồi đó. Từ lúc này ĐỀN THÁP TỐI CAO chúng ta sẽ cùng với các LANG chăm nom chạy chữa cho người bị thương. Vậy nên các MO hãy cho người mau về ĐỀN THÁP TỐI CAO mà lấy đủ những cây thuốc cần thiết đến đây.

_Vâng chúng con đi ngay đây ạ.

Tiếng của một tốp năm MO trẻ được MO LỬA của RẮN CHÍN ĐẦU nhìn trúng liền nhanh trí đáp ngay. Sau ấy họ mau chóng rời đi. Còn nàng ta ở bên MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU với nét mặt đượm buồn đã cất lên một giọng nghe sao ngập tràn nỗi đau đớn.

_ĐỀN THÁP TỐI CAO chúng ta hẳn nhiên không thể quên đi phần việc chính. Tôi nói vậy phải không ạ, thưa MO ĐẤT.

_MO LỬA nhắc nhở kịp lúc quá. Hẳn là vậy rồi. ĐỀN THÁP TỐI CAO chúng ta còn phải sửa soạn cho một việc lớn. Dù chẳng ai mong muốn. Âý là các MO sẽ làm các bước để tiễn đưa những người xấu số về với nguồi cội.

Nghe xong những lời từ MO LỬA ở RẮN CHÍN ĐẦU mà hai mắt của MO ĐẤT ở RẮN CHÍN ĐẦU rưng rưng và rồi bà ta cũng lấy một giọng đau xót mà đáp lại. Những người có mặt xung quanh khi nghe hai vị CHỦ TẾ của ĐỀN THÁP TỐI CAO ở RẮN CHÍN ĐẦU này nói cũng đều có chung một nỗi niềm đau thương hiện rõ trên nét mặt và ánh mắt. Riêng với ĐĂM RANG là một vẻ tức tối,bực bội và chính gã là người phá tan đi cái bầu không khí bỗng dưng trùng xuống này bằng một tràng mắng nhiếc.

_Các người yếu đuối vậy đủ chưa hả ? Những kẻ đã chết kia thật là...kém quá mà. Nguyên một đống người không làm gì được vài chục tên. Thật là nhục. Sau này chắc chắn sẽ phải cho bọn người dưới tập luyện nhiều hơn nữa. Các ngươi đấy...nghe rõ chưa hả...?

_ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU ĐĂM RANG bớt giận. Chúng ta đều biết đám người quái lạ TRÂU VÀNG kia thật không dễ đối phó. Ngay các CHỦ TẾ cùng những TRẬN PHÉP bình thường cũng đâu làm gì được chúng. Vậy nên mọi người đều đã làm hết sức rồi. Những ai ra đi trong ngày hôm nay đều xứng đáng là anh hùng của RẮN CHÍN ĐẦU và chúng ta cần tỏ lòng biết ơn họ. Điều cần làm trước hết là phải làm lễ đưa tiễn thật chu đáo theo đúng như ý ĐỀN THÁP TỐI CAO.

CHÚA TỂ của ĐẦU TỘC THỨ NĂM ở RẮN CHÍN ĐẦU đã từ phía trong đi ra vừa vặn nghe thấy những gì mà ĐĂM RANG nói. Bà ta đã cất lên một giọng nghiêm trang giống với nét mặt lúc này. Ai nấy càng nghe càng gật đầu tỏ ý đồng tình. ĐĂM RANG thấy vậy đành im bặt dù cái vẻ cắm cảu vẫn hiển hiện trên khuôn mặt đầy nét ngang ngược của chàng ta. Lúc này có thêm bà CHÚA TỂ của ĐẦU TỘC THỨ BẢY cũng bước ra nhìn chằm chằm xuống những người anh em của TRÂU VÀNG đang đứng tụm một chỗ trên sân mà cất giọng hậm hực.

_Mấy ông bà ở đây bàn bạn cái gì mà sao chuyện cần làm thì vẫn chưa làm. Cái đám TRÂU VÀNG ngoài ấy sao vẫn còn đứng nhong nhong thế kia hử ?

_Chuyện ấy thì. Mấy người đó ...

PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU và ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này đều nhìn ra những người của TRÂU VÀNG ở dưới sân rồi nhìn nhau mà cất giọng bối rối. Thật rõ ràng là hai người này đang không biết phải làm thế nào cho đúng với họ. Trong lúc đó lại thêm CHÚA TỂ của ĐẦU TỘC THỨ SÁU của RẮN CHÍN ĐẦU này và mấy vị khách cũng bước đến.

_Ta cũng như CHÚA TỂ của ĐẦU TỘC THỨ BẢY thấy phải cho bắt giữ ngay đám TRÂU VÀNG ấy lại, cứ để thế này chẳng biết tiếp theo bọn ấy sẽ làm trò gì nữa đâu. _ CHÚA TỂ của ĐẦU TỘC THỨ SÁU ở RẮN CHÍN ĐẦU quát lớn.

_Chúng tôi cũng biết là các NGÀI có rất chuyện phải lo liệu...ẤY nhưng mà bọn tôi đã mệt mỏi lắm rồi...Mà chúng tôi thì không biết có nên thưa chuyện của mình với CHÚA TỂ TỐI CAO ÔN NẶC cùng ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA ở trong hay chăng...Tóm lại các vị xem thế nào đi.

Một ông trong số mấy vị khách xem chừng được những người còn lại nhờ cậy mà lên tiếng. Lúc đầu tiếng nói cùng vẻ mặt của ông ta cũng như mấy người khách xung quanh còn tỏ ra lúng túng. Nhưng càng về sau cùng với giọng nói trở nên khó chịu là vẻ mặt của ông biến thành cái vẻ không hài lòng và thúc giục kẻ khác phải nhanh chóng đáp ứng họ. Thấy bỗng nhiên có việc được nêu ra mà rõ ràng việc nào cũng phải làm gì đó ngay,cuối cùng PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU hít một hơi thật sâu rồi vỗ vai ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này.

_Các Ngài đây nói đều có lí đấy, anh bạn của tôi. Và tôi tính thế này. Anh cứ cho người bắt giữ hết đám TRÂU VÀNG dưới kia lại đi. Còn sau đó thế nào thì cứ để HỘI ĐỒNG BỘ LẠC định đoạt. Với lại khách khứa hẳn đã mệt lắm rồi. Chúng ta phải để họ nhanh chóng nghỉ ngơi.

_Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cho số anh em khỏe mạnh còn lại chia nhau đưa các đoàn khách về KHU NHÀ KHÁCH của họ. Mà ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU ĐĂM RANG, mong NGÀI cho người giúp chúng tôi một tay.

ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM vừa gật đầu vừa nói giọng dứt khoát đáp lại PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này. Sau đó anh ta còn hướng ánh mắt nhờ cậy sang phía ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của bộ lạc mà nói với chàng ta. Và ĐĂM RANG đáp lại với giọng nói cùng vẻ mặt hậm hực.

_Được rồi. Không còn thêm chuyện gì nữa, đúng chứ. Thế thì ta đi trước.

Nói xong ĐĂM RANG với dáng vẻ không coi ai ra gì mà phăm phăm đi xuống sân. Những anh em RẮN CHÍN ĐẦU là người của anh ta cũng vội bước theo. Trong khi đó PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG hướng sang mấy vị khách với nét mặt ân cần mà trịnh trọng cất tiếng.

_Tôi thay mặt RẮN CHÍN ĐẦU xin thành thật nhận lỗi đã khiến các NGÀI đến đây làm khách mà phải chịu một phen hoảng sợ. Chúng tôi sẽ cho người đưa các vị về KHU NHÀ KHÁCH và xin hứa rằng chắc chắn sẽ không có thêm một việc xấu nào xảy ra nữa.

_Vậy thì được. Mà chỉ một lần thế này với chúng tôi cũng quá đủ rồi.

Mấy vị khách đáp lại PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔMÁNH SÁNG với giọng vẫn còn chưa mấy vừa lòng dù nét mặt họ đã từ từ dãn ra. Rồi những người này nhanh chóng đi về với đoàn của họ để báo tin cũng như kéo nhau lục đục ra về. Trong lúc này những anh em còn lại của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG vẫn đang ở KHU NHÀ LỚN của nơi này thêm một lần nữa chia ra. Phần cùng người của ĐĂM RANG đưa những đoàn khách khứa ra về. Một phần nhỏ khác đang vây xung quanh những người của TRÂU VÀNG.

_Các anh làm gì vây...bắt chúng tôi sao ?

_Các anh không thể...chẳng phải vừa nãy chúng ta cùng chiến đấu trống lại đám kia sao ?

_Đến lúc này mà người bên RẮN CHÍN ĐẦU vẫn còn nghĩ được là bọn người quái lạ kia và chúng tôi cùng một ruộc với nhau chắc ?

Những giọng nói thốt lên của anh em bên TRÂU VÀNG vừa hoảng hốt vừa tức giận y hệt nét mặt cùng ánh mắt họ khi nhìn thấy người bên RẮN CHÍN ĐẦU lại một lần nữa chĩa gươm giáo về phía mình. Và rồi nhiều người trong bọn họ tuy rằng đang rất mệt mỏi đã ngay tức thì đưa gươm giáo lên sẵn sàng ứng chiến. Vào lúc này,trông thấy tình cảnh này mà ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở nơi này không kìm được phải thở dài và hiện rõ vẻ ngần ngại trên nét mặt khắc khổ của ông ta khi cất giọng cứng rắn.

_Người của TRÂU VÀNG không nên manh động. Chuyện anh em cùng chung sức chiến đấu với người của RẮN CHÍN ĐẦU thì đương nhiên chúng tôi không quên. Mà bây giờ đây lệnh trên đưa xuống là phải bắt giữ mọi người lại. Chúng tôi không thể làm trái. Còn mọi chuyện cuối cùng là thế nào thì chúng ta đành chờ định đoạt của HỘI ĐỒNG BỘ LẠC của RẮN CHÍN ĐẦU mới rõ.

_Chuyện này...chúng ta phải làm sao đây...cứ để bị bắt lại ư ?

Anh em của TRÂU VÀNG nghe những gì ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở nơi đây nói xong nét mặt càng thêm rối bời. Ngay sau đó họ lại nhốn nháo lên trong khi tay vẫn đang giương cao gươm giáo chưa chịu đầu hàng ngay theo lời ông ta. Nhưng anh em RẮN CHÍN ĐẦU đang theo lệnh trên mà vây bắt họ cũng có chung nét mặt bối rối chẳng biết nên thế nào mới đúng. Bởi chính họ đã phải chống lại đám người quái lạ bên TRÂU VÀNG kia mà cũng có người đã kề vai sát cánh chiến đấu với những người bên TRÂU VÀNG này đây. Chính vào lúc căng thẳng như vậy thì PHÓ LÃNH BÊN PHẢI của đoàn đưa râu bên TRÂU VÀNG đã quay người lại nhìn vào anh em bên mình rồi lên tiếng dứt khoát.

_Anh em của TRÂU VÀNG xin hãy nghe tôi. Xin mọi người hãy làm theo ý của người bên RẮN CHÍN ĐẦU. Lúc này thì đây là cách tốt hơn hết cho chúng ta. Và tôi tin HỘI ĐỒNG BỘ LẠC của RẮN CHÍN ĐẦU cuối cùng sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện. Rồi người TRÂU VÀNG chúng ta sẽ nhanh chóng được thả ra.

Sau đó PHÓ LÃNH BÊN PHẢI của đoàn đưa dâu bên TRÂU VÀNG quay người lại đối mặt ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này mà cất giọng tha thiết.

_Anh em của TRÂU VÀNG chúng tôi sẽ nghe theo lời của HỘI ĐỒNG BỘ LẠC của RẮN CHÍN ĐẦU. Tuy thế cũng mong các anh đáp ứng một chuyện. ẤY là mong RẮN CHÍN ĐẦU hãy tìm kiếm người của TRÂU VÀNG bị gió xoáy mang đi và chạy chữa cho người của TRÂU VÀNG bị thương cũng như chăm sóc cho chị em của TRÂU VÀNG chúng tôi.

_Điều ấy thì các anh em xin cứ yên lòng. RẮN CHÍN ĐẦU sẽ làm đủ những việc đó cho dù các anh không nhờ cậy.

ĐẦU LÃNH của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM ở nơi này sau khi nghe xong những lời của PHÓ LÃNH BÊN PHẢI bên đoàn đưa dâu của TRÂU VÀNG đã gật đầu,cất giọng chắc chắc đáp lại. Ngay khi đó PHÓ LÃNH BÊN PHẢI của đoàn đưa dâu TRÂU VÀNG đã nở ra nụ cười đầy biết ơn rồi mệt mỏi buông bỏ ngọn giáo trong tay làm nó rơi xuống mặt sân và kêu lên một tiếng chát chúa. Ở phía sau PHÓ LÃNH BÊN TRÁI của đoàn TRÂU VÀNG bên PA NU cũng vừa buông gươm vừa lên tiếng.

_Nếu được vậy thì tôi sẽ là người tiếp theo chấp nhận để RẮN CHÍN ĐẦU bắt giữ. Tôi cũng mong các anh em của TRÂU VÀNG hãy làm như thế.

_Được rồi. Hai PHÓ LÃNH đã quyết như vậy rồi thì chúng tôi đành phải theo rồi. Mà trước hết xin người của RẮN CHÍN ĐẦU mau mau tìm ĐẦU LÃNH PA NU về giúp chúng tôi.

Một người trong anh em của TRÂU VÀNG đã vừa buông gươm vừa lớn tiếng nói. Sau đó là tiếng của nhiều người khác cùng lúc vang lên.

_Đúng vậy. Mong RẮN CHÍN ĐẦU tìm ĐẦU LÃNH PA NU về nhanh nhanh chút. ĐẦU LÃNH đã dẫn dắt chúng tôi về đây ứng cứu...lại dốc sức chiến đấu...ĐẦU LÃNH PA NU vậy mà có làm sao thì tội cho TỘC LA cho MỴ NƯA MI NƯƠNG của chúng tôi lắm.

Thế rồi hết thảy anh em bên TRÂU VÀNG đều buông bỏ gươm giáo và để cho người của HỘI ANH EM COI GIỮ PHƠ RÔM của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG ở RẮN CHÍN ĐẦU này trói lại. Tuy thế họ cũng thấy yên lòng phần nào khi đúng với những lời mà người bên RẮN CHÍN ĐẦU hứa. Người bên TRÂU VÀNG bị thương đã bắt đầu được chạy chữa cẩn thận không khác gì người của RẮN CHÍN ĐẦU hay các BỘ LẠC,THỊ TỘC khác. Chị em của TRÂU VÀNG tuy bị giữ trong một gian nhà nhưng cũng được mang đồ ăn thứ uống đầy đủ. Mọi người ở TRÂU VÀNG nói chung ngoài bị bắt giữ thì cũng không phải chịu khổ sở.

Trong khi đó cùng với những phần việc được phân công rõ ràng cho từng bên thì người của RẮN CHÍN ĐẦU lại đang nóng lòng chờ đợi một chuyện lớn sắp sửa diễn ra. Vào lúc này sau khi các ĐẦU TỘC của RẮN CHÍN ĐẦU đã sắp xếp cho người của họ về lại những vùng dành riêng cho mỗi ĐẦU TỘC ở trong PHƠ RÔM ÁNH SÁNG. Thì các vị CHÚA TỂ của chín ĐẦU TỘC ở bộ lạc này đã có thể bắt đầu ngay cuộc họp của HỘI ĐỒNG BỘ LẠC ở trong tòa nhà chính của KHU NHÀ LỚN này đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK