43
Đường Trở Về
Sau đó hai người bước qua lần cửa khóa và hai lối đi vắng vẻ cuối cùng ra tới ngòai hiên nhà phía sau có bậc thang lên xuống. MI NƯƠNG thấy mừng thầm bởi đúng như lời người canh cửa là phần sau tòa nhà này không có một ai. Và nàng cũng thấy mừng khi PA NU dùng một con dao khá nhỏ nhưng lại cắt được khóa cửa. Tuy thế khi nhìn thấy những bậc thang dốc đứng,bỗng nhiên MI NƯƠNG chỉ còn nghĩ được rằng mình thật ngốc. Thế này thì PA NU làm sao đưa nàng qua nổi đây. Nàng đang định nói điều đó với PA NU thì cậu ấy dã lên tiếng trước.
_Chị bám chặt lấy cổ PA NU. Rồi thì PA NU sẽ cõng chị leo xuống.
MI NƯƠNG hơi bối rối một chút. Nhưng ngay sau đó nàng đã làm theo. Nàng nhủ thầm đây nào phải lúc cho nàng chần chừ hay e ngại. Nếu không nhanh lên để bị bắt gặp thì hai người mà hơn hết là PA NU sẽ nguy mất. Và rồi nhờ MI NƯƠNG ở trên lưng PA NU mà dù có khó khăn nhưng cuối cùng hai nàng đã đặt được chân mình xuống nền đất. Ở đây khá im ắng không giống với phía thường nhà vẫn huyên náo đầy người . Xa hơn chút nữa là vườn cây khá rậm rạp. Thế là họ lẩn nhanh vào đó. Ngay lúc ấy họ nhìn thấy có một tốp người cầm đuốc đeo gươm đi lướt qua. Hai chị em biết đó nhóm người đi vòng quanh nhà để kiểm tra. Nhưng may sao họ không nhận thấy hai người. Tuy vậy MI NƯƠNG vẫn thấp thỏm trong lòng. Nàng thì thầm với PA NU bằng giọng lo âu.
_Cậu định làm gì tiếp theo bây giờ ? Sớm muộn thì người ta cũng sẽ biết tôi không còn ở trong ấy nữa. Khi đó họ sẽ cho người lùng bắt ta thôi. Liêu ta có thoát được không vậy ?
_Xin chị cứ yên lòng và tin ở PA NU một lần này thôi. Chỉ cần thêm một đoạn nữa tới bờ sông là có thuyền đợi ta rồi. Chỉ cần ta lên được thuyền là mọi chuyện sẽ ổn thôi .
PA NU vừa đáp vừa mải mê bước tiếp. MI NƯƠNG nghe vậy mà lại thêm một phen sửng sốt không biết con thuyền PA NU nhắc tới ở đâu ra. Nhưng cũng thêm một lần nữa nàng nghĩ mọi chuyện bây giờ đều chỉ còn biết trông cậy ở cậu ấy. MI NƯƠNG thấy mình cần phải đặt hết niềm tin vào PA NU,không nên làm phiền đến cậu ấy vào lúc này.
Còn PA NU thì đã sửa soạn sẵn là nếu cần sẽ kể ngắn gọn về bác thợ gốm tốt bụng đã giúp đỡ rất nhiều cho cậu trong việc tìm kiếm và đưa MI NƯƠNG trốn đi đêm nay. Tuy thế cậu cũng chưa biết phải kể từ đâu nếu chị gái CƠ TIÊU có thắc mắc sâu hơn . Và cậu thấy rất mừng khi chị ấy im lặng cố lê bước theo mình.
Bỗng nhiên ở phía trước có hai người đang đứng làm gì đó. Thấy vậy PA NU và MI NƯƠNG định rẽ sang hướng khác để tránh họ. Nhưng họ đã nhìn thấy hai chị em và lên tiếng.
_Ai đấy, các người rình mò gì ở đằng ấy thế ?
_Không có, chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Chúng tôi thật ra…đang trên dường về nhà. Chúng tôi cần đi gấp.
PA NU vừa cất tiếng đáp lại bằng giọng bình thường hơn hết có thể được vừa dìu MI NƯƠNG đi tiếp. Nhưng từ phía sau nàng đã nghe thấy tiếng bước chân mạnh bạo cùng giọng nói the thé mỗi lúc một gần hai người hơn.
_Nói láo. Tưởng chúng ta là những kẻ ngốc chắc ? Hai người hãy đứng lại đó cho ta … Ta đã bảo là đứng lại cơ mà.
Và rồi người con gái chộp lấy vai MI NƯƠNG giật mạnh kéo nàng khỏi tay PA NU. MI NƯƠNG chấp chới ngã quỵ rồi lại bị người đó nắm chặt cánh tay. Thấy vậy PA NU cũng bàng hoàng quay người lại,một tay nắm lấy tay kia của MI NƯƠNG,một tay đẩy người con gái đó ngã dúi. Rồi cậu dấn lên trước lấy thân mình che cho MI NƯƠNG trong khi nói với giọng hối lỗi.
_Xin lỗi cô. Tôi không hề cố ý làm đau cô. Thật là hai bên chúng ta đã xảy ra hiểu lầm rồi. Bây giờ tôi phải đưa người chị này của mình bị ốm về nhà. Mong hai cô bỏ qua cho chúng tôi.
Sau đó PA NU đang định dìu MI NƯƠNG đi tiếp thì người con gái còn lại cũng đang bước đến chỗ họ. Đúng lúc ấy người con gái bị PA NU đẩy ngã đã lồm cồm bò giậy, miệng liếng thoắng nói với người cùng phía.
_Cô ơi, cô. Cái đứa con gái chính là người đã múa khi nãy đó. Chắc chắn là cô ta. Rõ ràng là gã này đang đưa cô ả đi trốn rồi. Ta phải giữ họ lại rồi dâng lên…
Người con gái kia vừa nghe vừa giơ đuốc đang cầm trên tay lên chăm chú nhìn MI NƯƠNG. Nhờ ánh đuốc mà PA NU cũng kịp nhận ra đó là người con gái đi cùng CU RÍT tên là CAY A. Cậu bỗng thấy tình cảnh của hai chị em đã nguy ngập lắm rồi. Nhanh đến không ngờ PA NU đã buông MI NƯƠNG ra lao về phía CAY A. Trong một thoáng ba người con gái đứng cùng sững sờ mà đứng ngây ra. Thế rồi PA NU nói giọng áy náy.
_Thật tình tôi không muốn làm hại chị đâu. Nhưng chẳng còn cách nào khác. Nếu chị vẫn giữ bọn tôi lại thì…Thì tôi sẽ phải đâm chị đấy.
Lúc đó MI NƯƠNG và người con gái còn lại đều đã nhận ra là PA NU đang cầm trên tayt con dao nhỏ kề sát cổ người con gái mặc áo choàng tím . MI NƯƠNG không dám tin là PA NU lại dám làm và làm được chuyện này. Lúc này đây nàng thấy căng thẳng quá chừng,thấp thỏm không biết liệu việc làm nguy hiểm này có được gì hay không. Còn người con gái đi theo CAY A thấy thế thì hoảng hốt,mắt mày tái đi,vội vàng la lên.
_Thả cô ấy ra ngay. Các người có biết cô ấy là ai không mà dám…
_Đừng nói nữa, Ta tin rằng cậu ta sẽ làm nếu ta không để họ đi. Bởi thế hãy lùi lại phía sau ngay cho ta…Còn cậu trai trẻ, ta dồng ý cho cậu dẫn cô ấy đi rồi đấy. Vậy được chưa ?
Cay A đã lên tiếng chặn ngay lời của cô gái đi cùng nàng ta lại trước sự sững sờ của người đó. Trong khi ấy PA NU và MI NƯƠNG nghe thế đã thấy mừng đôi chút. Nhưng hai chị em đều nhận thấy người đang bị kề dao vào cổ trong cảnh hiểm nghèo vậy mà tỏ ra dửng dưng không hề sợp hãi. Điều ấy khiến PA NU cũng như MI NƯƠNG vẫn rất lo lắng. MI NƯƠNG đưa mắt nhìn PA NU dò hỏi. Sau cùng PA NU lên tiếng với giọng cực kì rắn rỏi,quyết liệt.
_Để cho thật yên bụng. Bọn tôi đành phải trói hai chị lại cho khỏi đi báo với CHÚA TỂ của HỜ RĂM này biết trước khi bọn tôi thoát được. Bây giờ thì…chị kia lại đây đứng áp lưng vào lưng của chị này. Và chị MI NƯƠNG, chị cố gắng lấy tấm rèm trói chặt họ lại với nhau. Nhanh lên chị.
Lúc này sau một hồi MI NƯƠNG bỗng thấy mình khá hơn trước,sức sống dường như bắt đầu trở lại với nàng,có lẽ thuốc đã dần tan đi. Tuy khó khăn nhưng nàng đã trói được hai người con gái kia lại theo đúng lời của PA NU. Xong xuôi PA NU vội vàng dẫn MI NƯƠNG chạy về phía bờ sông. Chỉ còn hai người con gái bị trói lại với nhau vẫn ngồi nguyên một chỗ ở trong vườn cây. Người trẻ hơn bắt đầu than khóc.
_BỀ TRÊN, làm sao bây giờ chứ ạ ? Chẳng nhẽ chúng ta phải ở đây suốt đêm sao ạ ? Em thì chịu được, chứ cao quý như BỀ TRÊN mà…
_Đừng có thảm thiết quá lên như thế. Ta và cô vẫn sẽ nghỉ ngơi ở nhà vợ chồng bà CHÚA TỂcủa HỜ RĂM này như cũ. Nên…hãy im ngay đi. Ta rất ghét những tiếng nỉn non.
CAY A quát lên khiến MO trẻ theo hầu im bặt. Và rồi tấm vải đang thít chặt lấy hai người bốc cháy bừng bừng mà không gây ra chút tổn hại nào cho họ. Chuyện ấy khiến MO trẻ theo hầu sợ đến thót tim. Cô ta thiếu chút nữa đã thét lên nhưng ngọn lửa đã nhanh chóng biến mất. Và thế là hai họ đã thoát khỏi cảnh bị trói. Khi đứng giậy phủ tro bụi bám TRÂU VÀNG váy áo,cô ta vừa mừng vừa sợ mà khe khẽ lên tiếng.
_BỀ TRÊN thật tài giỏi. Thế thì…ý em là cớ sao lúc nãy người để bọn kia làm vậy ạ ?
CAY A đang quay người về phía PA NU và MI NƯƠNG đã chạy đi mà khép mắt để tập trung suy nghĩ một điều rất quan trọng. Bị phá ngang buộc tiếng nói của người dưới , nàng ta liền mở mắt quay lại nhìn trừng trừng MO theo hầu. Nhưng CAY A lại cất lên một giữ nói ngọt ngào êm dịu tới nỗi MO trẻ theo hầu phải sửng sốt.
_Nghe đây, ta cố ý cho kẻ ấy làm vậy. Còn em thì…từ nay về sau không bao giờ được kể lại chuyện này với ai đấy nhé. Nếu trái lời ta thì em biết ĐỀN THÁP TỐI CAO có thể làm gì rồi chứ ?
_Vâng, vâng ạ. Con sẽ ngậm chặt miệng. Sẽ quên hết, không thấy gì hết. Đúng rồi, con chưa từng thấy chuyện này.
Mo theo hầu sợ đến run người,lắp bắp nói. CAY A nghe vậy liền gật đầu rồi thong thả bước đi về hướng ngôi nhà của vợ chồng bà CHÚA TỂ ở HỜ RĂM này. Mo theo hầu vội hấp tấp theo sau.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK