107
ÔN NẶC CỦA RẮN CHÍN ĐẦU
Cách không xa cảnh tượng ồn ào trong khoảng sân rộng trước KHU NHÀ LỚN của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG ở RẮN CHÍN ĐẦU là một cảnh tưởng khác. Ở một gian phòng nhỏ bên trong tòa nhà chính của KHU NHÀ LỚN này. Xung quanh là một nhóm người đang yên lặng cúi đầu đứng hầu,trên một chiếc sập bằng gỗ quý nạm vàng là hai con người một nam một nữ. Ai nấy đều có dáng vẻ cao quý tót vời.
Ngồi bên phải chiếc sập là một chàng trai trẻ tuổi,dáng người cao lớn mặc áo chui đầu bằng lụa đỏ,quần khố là một tấm lụa trắng dài đến gót chân. Bên ngoài chàng khoát tấm lụa đỏ thêu sợi vàng. Vòng cổ,thắt lưng,hài ở chân của chàng đều bằng vàng với hình khắc của RẮN CHÍN ĐẦU tinh xảo và đính nhiều ngọc quý. Trên đầu chàng đội dải khăn được quấn nhiều vòng bằng lụa với hai màu trắng đỏ,xung quanh gắn xâu chuỗi bằng vàng và ngọc quý,phía sau gắn hai chiếc lông chim bằng vàng. Khuôn mặt chàng khá dài với chiếc cằm thon nhọn,lông mày vòng cung và cặp mắt xếch đang hướng ánh nhìn với những tia sáng lấp lóa toát đầy niềm hứng thú ra phía ngoài. Tiếng của chàng ta vang lên đầy hứng thú.
_HA, HA. Chị thấy không ? Cảnh tượng bên ngoài ấy.
_Ta đã thấy. Cậu hẳn là rất hài lòng, phải vậy không em trai ÔN NẶC yêu quý của ta.
Người con gái đáp lại bằng một giọng nói đầy vẻ bình thản y hệt nét mặt của nàng lúc này. Đây chính là ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA của RẮN CHÍN ĐẦU. Và nàng ta đang ngồi ở bên trái của chiếc sập cách biệt với CHÚA TỂ TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU là ÔN NẶC bằng một chiếc mâm bồng bằng vàng trên bày đĩa hoa quả và bình rượu đều bằng ngọc quý.
A RA mặc trên người một bộ đồ với áo,váy,khăn choàng cùng khăn đội đầu đều bằng lụa đen có thêu sợi bằng vàng. Xâu chuỗi,vòng lắc,khuyên tai,hài mà nàng mang trên người đều bằng vàng có trạm khắc hình RẮN CHÍN ĐẦU tinh xảo. Khắp trên dưới BỘ LẠC RẮN CHÍN ĐẦU này đều biết ngoài CHÚA TỂ TỐI CAO ÔN NẶC thì chỉ có ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA này được dùng đến hình tượng RẮN CHÍN ĐẦU
_Hài lòng quá đi chứ lại. Mà cũng nhờ vào sự giúp đỡ của chị và ĐỀN THÁP TỐI CAO đấy. Không có thì với của cải của riêng ta với thêm một chút của nhà PÔ KHUMĐỨNG ĐẦU cái PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này...sao đủ tạo ra khung cảnh tưng bừng đến vậy. HA HA ...để xem các ĐẦU TỘC kia có lác mắt ra không ?
ÔN NẶC đáp lời A RA bằng vẻ mặt tươi cười và giọng nói khoái trí. A RA gật đầu rồi cất giọng khoáng đạt.
_Không cần phải nói tới bên ĐỀN THÁP TỐI CAO làm gì. Chuyện của cậu là chuyện của ta. Nhưng cậu nên ghi nhớ đến việc của những kẻ khác. Ví như PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này hay những ĐẦU TỘC của RẮN CHÍN ĐẦU đã ủng hộ đám cưới.
_Ôi. Bà chị yêu quý của ta. Điều may mắn hơn hết thảy trong đời ÔN NẶC này chính là có bà chị như Người đấy. Chuyện gì chị cũng nghĩ cho ÔN NẶC này. Thôi được rồi,ta sẽ chú ý làm đúng theo ý chị. Nhưng mà chúng ta chưa cần phải bận lòng tỏ ý với đám ấy đâu. Bởi vì...bà chị có biết họ nói gì với ta không ?
ÔN NẶC nửa nằm nửa ngồi trên sập,đầu ngước lên,hướng cặp mắt xếch với lông mày vòng cung rất đẹp về phía A RA mà cười lớn rồi cất giọng lớ phớn hớn hở. A RA ở bên kia cũng đang tựa lưng,đặt tay trái lên đệm gối mà lắc đầu rồi cất giọng dịu nhẹ.
_Mấy ngày qua A RA này thật là có nhiều việc lo nghĩ hơn hẳn lúc thường. Không mấy khi rảnh rỗi để nghe kẻ khác thưa bày mấy chuyện bên nghoài. Vậy họ nói gì mà khiến cậu thấy buồn cười đến thế ? Còn nữa, cậu là CHÚA TỂ TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU mà lúc nào cũng làm theo ý ta, có biết rằng kẻ khác nói cậu ỷ lại không đây ?
_Ai dám nói thì kệ họ. Nói vậy thì cũng đúng thôi, ÔN NẶC này chẳng thấy có gì sai. Chị đã nâng đỡ người em trai là CHÚA TỂ TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU này, cũng là nâng đỡ RẮN CHÍN ĐẦU suốt bấy lâu kể từ khi...xảy ra cái thảm cảnh đó. Nếu không có chị sẽ không có CHÚA TỂ TỐI CAO ÔN NẶC và RẮN CHÍN ĐẦU như hiện nay. Điều này ai cũng biết.
ÔN NẶC vừa chờ A RA nói xong đã bật giậy,vẻ tức giận bừng bừng trên khuôn mặt thon dài đẹp đẽ,bật ra những tiếng cứng rắn khiến cho chiếc cằm nhọn của chàng ta chìa ra. Chàng ta nói một tràng rồi ngồi xuống với dáng lưng thẳng tắp,ánh mắt nhìn thẳng vào A RA chất chứa bao nhiêu biết ơn cùng tin tưởng trong đó. A RA thấy vậy mới gật đầu dùng nét mặt và ánh mắt hiền hòa nhìn ÔN NẶC và nhẹ nhàng đặt bàn tay của nàng ta lên vai em trai vỗ nhẹ hai nhịp. A RA làm vậy là tỏ rõ ý rằng đã hiểu hết tâm tình trong lòng ÔN NẶC cũng là khuyên em trai nàng ta bình tĩnh lại. ÔN NẶC quả nhiên lại nghe theo A RA. Nét giận giữ trên mặt đã nguôi ngoai và chàng ta lại mìm cười vui vẻ với chị gái rồi tiếp tục cất giọng đầy hứng thú.
_Đúng rồi để ta nói chị về cái đám ấy nhé. Họ với chuyện đám cưới của ta ấy mà,cũng là hớn lắm. Bắt đầu phải kể PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này. Ông già ấy nói với ta là nhờ phen này sẽ khiến cho các phơ rôm khác biết đến PHƠ RÔM ÁNH SÁNG thật xứng là bộ mặt của RẮN CHÍN ĐẦU, chẳng nơi nào khác sánh được. Ông ta nói vậy mà mặt mày cũng nở hoa đấy. Thật là...ha ha.
_Vậy sao. Ta hiểu rồi. _ A RA gật đầu,nét mặt thoáng hiện ý cười.
_Còn đám ĐẦU TỘC ủng hộ chúng ta. Mặt mày họ cũng phởn chẳng kém PÔ KHUM ĐỨNG ĐẦU của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG. Chị biết sao không, họ thích buôn bán, họ muốn có những phiên chợ. Bây giờ chúng ta cho họ biến PHƠ RÔM ÁNH SÁNG thành một phiên chợ lớn chưa từng có. Họ rất hài lòng đấy.
ÔN NẶC vẫn tiếp tục cười nói hăng hái. A RA vừa nghe vừa tiếp tục gật đầu với nét mặt tỏ ra hài lòng mà đáp lại em trai. Sau đó nàng cất giọng bình thản.
_Vậy sao. Vậy sau này cậu định mở thêm những phiên chợ thế này ?
_Chuyện đó ấy à... ? Ta thấy còn tùy...lúc nào buồn buồn lại mở cho vui. Chị biết đấy. Tính ta thích đông vui náo niệt.
ÔN NẶC lại nguyên người nửa nằm nửa ngồi ra,mặt mày ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ một lát sau mới cất giọng tưng tửng đáp lại chị ruột. Còn A RA nhìn cảnh này cũng lắc đầu,khóe miệng lại thoáng lên ý cười mà nói giọng nhẹ bẫng.
_Xem ra A RA này đã bảo bọc cậu quá đáng rồi. Ta vừa thấy cậu tỏ ra hứng thú với chuyện của HỘI ĐỒNG BỘ LẠC. Thế mà chỉ được vài ngày...
_Chị lại nói vậy rồi. Bởi mấy lời bâng quơ khi ở HỜ RĂM mà ÔN NẶC này...Đều tại CAY A hết. Ta chỉ buộc miệng nói lại mấy lời đã nghe được từ cha mà khiến chị...Cái này thì ta phải nói là có thế nào cũng không thể giống với ông bà ấy. Chăm chú một đời vào HỘI ĐỒNG BỘ LẠC kia rồi cuối cùng được cái gì. Cuộc sống này có bao điều thú vị,ta phải tận hưởng cho thỏa.
ÔN NẶC vừa nhăn mặt nhíu mày lăn lộn trên sập vừa lớn tiếng than thở với chị gái. Trong khi đó A RA nhìn em trai như vậy thì khép mắt lại,nét mặt trở lên hết sức lạnh giá trong một thoáng rồi trở lại cái vẻ bình thản như cũ sau đó mở mắt ra nhìn ÔN NẶC mà cất giọng nhẹ nhàng.
_Được rồi. Ta biết cậu được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng, bởi thế ta chưa từng ép buộc gì cậu. Và ta chỉ có thể dốc sức lo lắng giúp đỡ cho cậu. Nhưng ta biết rằng cậu vẫn hiểu rõ gánh nặng của dòng tộc ở trên vai mình cũng như đã luôn làm tốt vai trò CHÚA TỂ TỐI CAO của mình.
_Ta vẫn biết là chị luôn hiểu và thông cảm cho ta mà. Thôi hôm nay là ngày vui của ta,đừng nói đến chuyện HỘI ĐỒNG BỘ LẠC cho nặng đầu nữa.
ÔN NẶC nghe được những lời của A RA thì đã dừng cái khoản lăn lộn,mặt mày cũng giãn ra trở lại cái vẻ sảng khoái như cũ và nhỏm giậy rồi cất giọng hớn hởn. A RA nhìn em trai rồi gật đầu và tiếp tục bằng giọng nhàn nhạt.
_Được rồi. Em dâu mới lần này...thêm một lần cậu vừa gặp mặt qua đã sinh lòng yêu thích. Xem ra cậu thật đúng là được các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG ở khắp cõi trời đất này sắp đặt cho thành đôi lứa với con gái của TRÂU VÀNG rồi.
_Ồ,có lời đó của chị mới khiến ta thoải mái đi làm chú rể đẹp đẽ trong ngày hôm nay đấy chứ. Tuy thế,quả thật cô bé sắp trở thành em dâu của chị ấy mà...Tuy không phải là MI NƯƠNG tiếng tăm nổi bật kia nhưng...ta nói rồi...cũng có điểm thú vị. Ta thật là rất mong cô ấy sớm đến ra mắt chị đấy. Cho dù thế nào...con mắt nhìn người của chị thì trên đời này còn ai sánh bằng ha?
ÔN NẶC vừa lim dim hai mắt vừa khoai khoái nằm xuống sập mà thong thả đáp lại chị ruột. Ở phía bên kia A RA vẫn một nét mặt điềm nhiên mà cất giọng khoáng đạt.
_Cậu lại vậy rồi...Ta cũng muốn gặp cô gái ấy. Nhưng qua những gì AI SA kể cho ta. Ví như MI NA của TRÂU VÀNG này khác với cái vẻ trầm buồn muôn thủa của CHIÊNG XÁP hay điệu đà, kiêu kì của SÔM MÊ. Với sự yêu thích của AI SA dành cho nàng thì xem ra ta cũng sẽ không vì lẽ gì mà không ưng ý.
_Ồ...không ngờ con bé AI SA này chẳng những làm loạn chỗ ta mà còn dám chạy đến chỗ chị nữa. Xem ra kẻ tự do, thoải mái hơn hết trong PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này không ai ngoài con bé này rồi...HA HA...Bà dì ruột của ta, mẹ AI SA ấy với mẹ ta và mẹ chị nữa...mấy người ấy khi còn sống chắc chắn không thể ngờ ra cái cảnh khăng khít của mấy đứa con họ lúc này đâu...HA HA...
ÔN NẶC vừa nghe lời của A RA mà hai mắt trừng lớn,trên mặt hiện lên đầy vẻ sửng sốt. Thế rồi khi chị ruột dứt lời thì ÔN NẶC vừa thong thả nhỏm giậy mà nhón tay lấy một trái táo nhỏ màu xanh mát mắt rồi vừa đưa lên miệng cắn vừa cười nói đầy vẻ thích thú. Nhưng càng nói giọng điệu chàng ta càng toát lên sự buồn bực. A RA nghe xong lại khép mắt trong một thoáng rồi mở ra và cất giọng bình thản.
_Chuyện đã qua thì chúng ta cũng không nên nhắc lại. Mà AI SA khi đó còn quá bé chưa biết gì,không thể vì chuyện cũ đó mà gây khó dễ cho cô bé ấy. Bây giờ đây trong nhà cũng chỉ còn ba chị em chúng ta. Ta biết cậu nghĩ như vậy nên mới yêu thương, nuông chiều AI SA. Ta cũng không khác gì cậu.
_Ta đúng là thấy nhà mình còn ít người quá. Mà ta thì không thích vắng vẻ, AI SA thì chị biết đấy lúc nào cũng rộn rã làm xung quanh con bé luôn tràn ngập niềm vui. Lại nghĩ đến chuyện người nhiều người ít...Bên ngoài cũng nói về ta, về ta...Chị biết đấy...trẻ con...Chúng ta đã từng nói...vậy bây giờ đây vẫn là thế sao ?
ÔN NẶC nghe A RA mà cứ gật đầu liên tục rồi khi chị ruột của chàng ta dứt lời thì lấy tay xoa chiếc cằm nhỏ,ánh mắt đăm chiêu mà nói giọng đầy thắc mắc. A RA nghe vậy nét mặt vẫn một vẻ điềm nhiên và cất một giọng như cũ.
_Chuyện con cái của CHÚA TỂ TỐI CAO thật là niềm mong ngóng của khắp RẮN CHÍN ĐẦU. Ta đã từng nói với cậu. Rằng cậu và người bên cạnh vốn là rất ổn. Xem ra các ĐẤNG còn chưa thấy đến lúc thích hợp để ban cho chúng ta những đứa trẻ. Việc của chúng ta là chỉ có thể chờ đợi,chắc chắn sắp tới đây sẽ được hài lòng thôi. Có thể là chính là do cô dâu mới đem lại đấy.
_Ồ là vậy sao. Có lời của chị lại khiến ta yên lòng rồi.
ÔN NẶC nghe chị gái nói xong liền đập mạnh tay xuống bàn,tưng bừng nói với nét mặt đã trở lại cái vẻ phởn phơ như cũ. A RA thấy vậy khuôn mặt thoáng hiện lên nét cười mà nói.
_Nếu đã vậy thì cậu và ta cũng nên đi ra ngoài. Chắc rằng khách khứa đã đủ mặt rồi.
_Đúng. Đúng. Ta đỡ chị đứng giậy nhé.
ÔN NẶC vừa nói giọng hăng hái vừa nhanh nhẹ đứng thẳng giậy bước đến sát chỗ A RA,với nét mặt thân tình đưa tay ra cho chị gái chàng vịn vào. A RA với nét mặt điềm nhiên cũng không từ trối,từ từ dựa vào sự vững trãi của ÔN NẶC mà đứng lên. Rồi hai người sóng bước đi ra cửa. Đang đi A RA chợt nhiên dừng bước khiến ÔN NẶC có đôi chút ngỡ ngàng.
_Sao vậy chị của ta ?
_Không biết phải nói thế nào. Buổi lễ sắp diễn ra này...có lẽ có một điều gì đó mà ta chưa nắm bắt hết. Ta phải nói rõ cho cậu biết để xem cậu có định tiếp tục nó hay không.
A RA cất giọng thoáng chút bối rối giống với nét mặt của nàng ta lúc đó. ÔN NẶC sửng sốt trước dáng vẻ hiếm có này của chị ruột và chàng ta đã cất giọng lo lắng y hệt nét mặt lúc này đây.
_Vậy sao. Thế thì...ta muốn biết dù cho có chuyện gì xảy ra thì với sức mạnh của chị cũng dẹp yên được hết phải không nào ?
_Đúng vậy, điều đó thì A RA này có thể hứa với cậu.
A RA gật đầu,nét mặt đã trở lại vẻ điềm nhiên như cũ mà cất giọng bình thản đáp lời em ruột của nàng. Nghe vậy ÔN NẶC thở phào một tiếng rồi ngoáy đầu,bẻ đốt ngón tay răng rắc mà lớn tiếng quát đầy vẻ tự tin.
_Đã có lời đó của chị rồi thì ta còn lo sợ gì chứ. Buổi lễ này vẫn sẽ diễn ra như thường. Xem xem lần này các ĐẤNG có tiếp tục thương yêu ban may mắn lên ÔN NẶC giống những lần trước không nào.
Nói xong ÔN NẶC quay sang nhìn A RA bằng ánh mắt vui vẻ phóng túng. A RA cũng gật đầu đáp lại em trai. Rồi lần này hai người thẳng bước ra ngoài sân.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK